BuoiChieuTruocNgayLamLeCuoi-ChingTam

 

2. Buổi chiều trước ngày làm lễ cưới

 

Chiều ấy

Anh cùng em trở về làng để làm lễ cưới

Mưa bay bay trên cánh đồng hoa cải

Nhớ không em

Cái buổi chiều mà anh gọi là buổi chiều trước ngày làm lễ cưới

Vồi vội

Say say

Nhiều cảm xúc lạ lùng

Có ǵ đâu

Những luống cải lên ngồng

Dưa của làng

Vậy mà anh cứ tưởng ấy là cánh đồng hoa bát ngát

Ngọn bút thần của anh bấy giờ đă vô hiệu lực

Những âm binh bướng bỉnh của thơ ca không biết vâng lời

Anh muốn làm thơ

Nhưng xấu hổ v́ thơ không là cái vốn giắt lưng để muốn tiêu lúc nào cũng được

Thơ không phải là một khả năng mà thượng đế ban cho người này người

kia để họ tùy thích mà sử dụng

Thơ là cái thuộc về ta

Nhưng ở ngoài ta

Là điều không thể nói ra

Cũng không thể dấu đi không nói

Phút thăng hoa kỳ diệu không xảy ra liên tục trong đời

Nhưng than ôi

Anh có là ǵ đâu

Không phải thợ

Không phải nông

Không phải bác sĩ, kỹ sư, thầy giáo

Anh chỉ là anh

Một cá thể đơn phương luôn chấp với bao la

Luôn ngạo nghễ đến trong lúc thân ḿnh đang chới với trong biển đời

đen bạc, bụi lầm

Anh đă dở khóc dở cười với nó nhiều lần

Muốn xua nó đi mà không được

Giữa cái tầm thường, bần tiện, nhiễu nhương không chịu đựng được ấy

Lại là nơi anh lao tâm khổ tứ để làm thơ

Nhiều khi muốn nướng cả sinh linh ḿnh đề đổi lấy một khắc được gọi tên ḿnh

Nhưng cuối cùng khi nh́n lại anh

Tất cả hăy c̣n khơi khơi

Yêu một chút

Ghét một chút

Ước ǵ ta được yêu cho cực kỳ

Ghét cho khủng khiếp

Ước ǵ ta được gào lên dữ dội

Hay được biến cuộc đời thành tia chớp

Vụt sáng và vụt tắt

Trên gịng trôi vô tận của thời gian

Ước ǵ ta thành khúc gập ghềnh

Thành một trắc trở

Nghĩa là đừng ch́m trong điệp trùng vô số

Ơi buổi chiều trước ngày làm lễ cưới

Mưa bay bay

bao nhiêu là ư nghĩ

bao nhiêu là cảm xúc

không mạch lạc

như bài thơ trắc trở

ngổn ngang lời

bề bộn ư

của anh đây

anh muốn em hiểu hết

và sẻ chia đi đến tận cùng

tất cả…

ơi người chia sẻ vất vả cuộc đời anh.