ToiNhoVayLAThe

 

Tôi nh vy

 

Qua kẽ hở bàn tay. Tôi thấy em để

lại. Những màu trăng luồn vào như

chỉ. Rối và tan. Tôi đă khâu vào ngực

trái. Nửa c̣n lại tôi vẫn chờ tiếng

gơ.

 

Tôi vuột mất luôn phần bên phải. Như tiếng

gà trưa hoá cổ. Tôi vỡ từng hồi. Những âm

vang phồng. Tôi nhồng nhộng mà không hoá

bướm. Và cứ nghiêng nghiêng nắng sẽ. Chiều chiều.

Tôi nhớ vậy trong thơ.