MachNhaMHatThit

Hạt Thịt

______________________________________________________ Mạch Nha

 

Bà ấy có một hạt thịt dư phía bên trái nhân trung. Nó to bằng hạt đậu phọng, căng hồng, mỏng da, láng thịt và... rung rinh. Hạnh gặp bà trên những chuyến tàu sớm đến sở. Và cô bị cái hạt thịt ấy hút mắt. Ngay từ lần đầu tiên, Hạnh đă nh́n chăm chăm vào nó. Y hệt đứa trẻ lần đầu nh́n vào ống kính vạn hoa, ṭ ṃ khám phá. Bà ấy lại có một cặp mắt lạ. Hẹp như khe mà lại xa hun hút. Nh́n mà như không nh́n. Nhưng Hạnh chú ư là chú ư cái hạt thịt kia, chứ không phải đôi mắt. Hạnh chỉ nhận ra sự lạ lùng của đôi mắt khi chợt giật ḿnh thấy ḿnh bất lịch sự ngó quá lâu vào nhân trung người ta, bèn liếc lên xem mắt người ta có khó chịu trách cứ ḿnh không... Và cô yên tâm thấy hai hẻm mắt ấy đang rọi đi một nơi xa khác. Sau lần khám phá đầu tiên của Hạnh về hạt thịt, chủ nhân của nó vẫn sáng sáng lên cùng toa tàu với cô, luôn luôn ngồi gần cô, hầu như là đối diện. Lúc đầu Hạnh cho là t́nh cờ. Sau mới biết không phải thế. Nhưng đó là chuyện kể sau...

 

Hạnh vẫn tiếp tục say sưa nh́n hạt thịt. Dần dà, cô nh́n hẳn hoi, đầy ngộn cả mắt chứ chẳng phải liếc lác ǵ nữa bởi cô nghĩ chủ nhân hạt thịt không trông chừng cô. Cái hạt thịt. Nó căng no khỏe. Như được nhồi chặt tay và được khâu dính vào nhân trung bằng một sợi da mỏng. Có lúc tàu xốc, nó rung rinh quá, Hạnh tưởng như nó sắp ĺa nhân trung, rớt ṭm xuống. Nhưng nó không rụng dễ vậy. Nó lắc. Nó rung rinh. Những tia máu mảnh đỏ rói luân chuyển rần rật dưới làn da căng mỏng của hạt thịt làm Hạnh xốn xang. C̣n những sợi lông tơ lóe xóe mọc quanh chân hạt th́ cho cô cảm giác rợn. Nhưng Hạnh không ghê sợ hạt thịt. Cô tin chắc rằng nó được lau rửa đàng hoàng. Nó rất sạch. Từ lúc nào không biết, bây giờ mỗi sáng ra ga, Hạnh quanh quẩn đưa mắt t́m "bà hạt thịt". Lạ lẫm, làm như cô mong ngóng bà ấy. Đúng hơn, cô mong cái hạt thịt. Sự mong ngóng không xa nỗi thèm thuồng là mấy. Nghĩ đến hạt thịt, Hạnh thấy nôn nao, khoai khoái, rờn rợn. Cảm giác ấy hao hao khao khát dục t́nh. Thứ dục t́nh mang mặc cảm ăn vụng, bất chính. V́ thế lại càng xao xuyến, đam mê. Hạnh mê mải hạt thịt và bởi chủ nhân hạt thịt ấy có cái nh́n xa vắng nên cô tưởng bà không biết cái thú vui chơi bằng mắt của cô với nó. Nhưng Hạnh lầm. Chủ nhân hạt thịt ấy ư thức rất rơ về sự thu hút của hạt thịt bà. Hạnh đă rụng rời khi bà làm cho cô hiểu điều này vào một hôm - có lẽ là một hay hai tuần ǵ đó sau ngày Hạnh phát hiện hạt thịt. Hôm ấy trời đặc sương. Cửa sổ tàu lửa mờ đục. Thường th́ vào những hôm trời xấu như vậy, Hạnh hay nhấp nhổm nh́n chừng xem tàu chạy tới đâu rồi để xuống đúng trạm ḿnh muốn: Chilly - Mazarin. Từ ngày si say hạt thịt, Hạnh đâm ra dấm dớ. Của phải tội, hạt thịt hôm ấy lại có vẻ x́u x́u ểnh ểnh. Nó làm Hạnh băn khoăn. Đầu óc cô rối loạn t́m hiểu sự thay đổi sắc dáng của nó. Rất nhanh, Hạnh lọt thơm vào vũng bát quái u mê của trí tưởng. Chung quanh cô không c̣n ai, chỉ c̣n hạt thịt. Tàu chạy, tàu dừng, người lên, người xuống, Hạnh không hay. Cô tách, lạc hoàn toàn. Ngay ngón tay cái Hạnh tự dưng cử động miệt mài trên vạt áo, cô cũng không biết. Cô chỉ cảm thấy cô đang tiến đến gần hạt thịt, sờ vào nó. Tay cô đụng nhẹ lên mấy đầu lông tơ nơi chân hạt. Gợn nhột. Một lúc, một lúc nữa, ... , từ từ, cô chạm đến lớp da, sờ hẳn lên nó, mó nắn. Cùi dày. Hạt gịn. Chắc. Nhưng c̣n những tia máu, chúng lặn đi đâu rồi? Thảo nào hạt tái. Tới Chilly - Mazarin rồi. Cô không xuống sao? Nhả và nhấn, cái giọng nói tṛn từng chữ ấy vang vọt ra từ ngay bên dưới hạt thịt có vài li. Hạnh giật quẫy người. Cô quơ quào túi xách, găng, mũ chạy va vấp khỏi toa tàu. U u mê mê, căng gồng đến giữa trưa th́ Hạnh ră. Sếp cô bảo trông cô trắng bệch, bệnh th́ về nghỉ đi. Hạnh gật và xin về. Hạnh nghỉ bệnh cả tuần lễ sau đó. Cô muốn mà không biết phải làm sao tâm sự với chồng về sự ám ảnh kỳ lạ của hạt thịt. Bác sĩ bảo Hạnh bị xuống tension, thế thôi. Trong những ngày loay hoay ở nhà, Hạnh hoảng loạn với một đùm câu hỏi: Vậy ra bà ấy biết là ḿnh táy máy hạt thịt từ lâu nay? Sao bà ấy biết nhỉ, có bao giờ bà ấy nh́n ḿnh đâu?! Bà ấy có khó chịu không? Á, mà ối trời đất ơi, bà ấy c̣n biết ḿnh xuống ở Chilly - Mazarin! À, mà tại sao sáng nào bà ấy cũng ngồi gần như đối diện ḿnh? Chết cha! Vậy là cố ư rồi. Để làm ǵ? Để làm ǵ? Câu hỏi này làm Hạnh sợ. Nỗi sợ hăi cô đơn đẩy cô vào trạng thái khủng hoảng thần kinh. Cô nói mớ. Trong mơ, cô thốt ra những suy diễn của ḿnh về "bà hạt thịt". Chồng Hạnh lay cô dậy ít nhất một lần mỗi đêm. Đến ngày thứ ba th́ anh thắc mắc: Lạ nhỉ, những cơn ác mộng của em đều giống nhau cả th́ phải. Lúc nào em cũng gọi phù thủy, phù thủy với cái hạt ǵ đó. Rồi anh trêu: Cứ như trẻ con. Xem nhiều phim hoạt hoạ quá, đêm mớ ngủ thấy bị phù thủy rượt. Nghe chồng đùa, Hạnh thêm hăi. Anh đùa, nhưng Hạnh tin là quả thật cô bị phù thủy chiếu cố rồi. Nghĩ đến ngày đi làm trở lại, Hạnh ớn lạnh. Cô xin bác sĩ thêm một tuần nghỉ bệnh. Ông từ chối, bảo không đến nỗi phải thế.

***

 

 

Ngày đầu tiên đi làm trở lại, Hạnh liếc mắt t́m... T́m mà hồi hộp lo sợ chứ không trông ngóng như trước. Hạnh định hễ thấy bà ấy th́ sẽ chờ bà ấy leo lên tàu trước, cô leo sau vào toa khác mà tránh. Nhưng cô không thấy bà ấy đâu cả. Ngày thứ hai, tàu chạy được hai trạm trên chặng dài mười hai trạm đến sở Hạnh làm th́ bà ấy xuất hiện. Bà ấy vẫn t́m đến Hạnh. Chỗ ngồi đối diện Hạnh c̣n trống, bà ngồi vào đấy. Hạnh ríu người. Cô nh́n phắt ra ngoài cửa sổ. Ngắm cảnh! Hạnh trách ḿnh dại tính. Đáng lẽ phải chọn chỗ nào đông người ngồi sẵn để tránh hẳn cái họa đối mặt bà ấy th́ cô lại theo quán tính ngồi ngay cái chỗ trong góc thường khi. Hạnh không ngắm cảnh được lâu. Cô thấy nhột nhạt cảm giác đang bị ai đó chiếu mắt vào ḿnh. Rán mà không cưỡng lại được, Hạnh đành quay đầu lại. Và cô bắt gặp ánh mắt "bà hạt thịt". Không thua hạt thịt, đôi mắt bà có sức hút mănh liệt khi chúng thu ngắn tầm nh́n, chiếu thẳng vào Hạnh. Chúng bắt Hạnh phải nh́n chúng. Hạnh nh́n. Hạnh bàng hoàng. Đằm thắm, man mác, cảm thương. Đôi mắt quá súc tích. Chỉ một tích tắc, Hạnh bắt được ngay những thông điệp thân t́nh trong đôi mắt: Cô đấy à...Cô khỏe không... Cả tuần nay không thấy cô... Tôi đây, tôi đây mà... Những điều mến lành. Phải, chắc chắn là toàn những điều mến lành. Hạnh được trấn an. Cô cất tiếng: Xin lỗi bà. Đôi mắt cười. Hạnh bối rối. Thân thiện và dịu dàng, bà ấy tiếp chuyện: Cả tuần rồi cô không đi làm. Cô đau à? Hạnh lại rút người lại. Cô gật nhẹ và nh́n đi nơi khác. Bà ấy chưa muốn dừng câu chuyện: Cô ạ, hôm trước tôi làm cô giật ḿnh. Xin lỗi nhé. Hạnh nh́n bà. Thăm ḍ, lo âu, chờ đợi. Tôi xuống sau cô một trạm nên biết mà nhắc cô đấy. Tôi làm ở Longjumeau. Hạnh cười ngượng nghịu: Thế ạ? Bà vui vẻ: Xin lỗi nhé. Hạnh đáp gấp: Không , không, tôi phải cảm ơn bà chứ. May mà bà nhắc tôi. Thế rồi Hạnh lại nh́n ra cửa sổ. Cô có cảm tưởng hôm nay tàu chạy chậm, lại sưởi quá nóng. Cô chỉ chực đứng dậy. C̣n một trạm nữa mới tới Chilly - Mazarin. Hạnh lục tục chuẩn bị. Gài nút áo măng tô, quấn lại cái khăn quanh cổ, đeo đôi găng len, quàng quai giỏ xách vào vai. Hạnh đứng dậy. Thôi, chào bà nhé. Đôi mắt kia c̣n điều ǵ muốn nói. Tàu đă dừng hẳn. Bà ấy rút trong túi áo ra một phong b́ trao cho Hạnh. Cô kinh ngạc, hồi hộp t́m sự giải thích trong đôi mắt. Chúng sáng dịu, vỗ cô hăy an tâm, an tâm. Tàu hú c̣i báo sắp đóng cửa chạy tiếp. Bà ấy nói: Đọc nhé. Hạnh không kịp nghĩ ngợi nữa, cô cầm lấy phong b́, vội vă rời toa tàu.

***

 

Nơi chốn, ngày / tháng/ năm.

Gửi người bạn trẻ đồng toa,

 

Xin cô đừng hoang mang. Tôi không có ư định làm cô sợ hăi. Cái cục thịt thừa dưới mũi tôi, từ lúc cùng tôi chào đời đến nay luôn quấy phiền nhăn quan người khác. Nó làm tôi mặc cảm. Trước nó không to đến thế. Không hiểu sao tuổi càng lớn, nó càng nở ra theo. Nhiều lần tôi đă muốn cắt phứt nó đi, nhưng các bác sĩ không đồng ư. Tôi đành tập sống với nó. Từ hôm đầu gặp cô trên tàu, tôi đă biết nó gây ngay cho cô sự chú ư đặc biệt. Thú thật, tôi cứ lên cùng toa với cô là do t́nh cờ lối ra khỏi nhà ga nằm ngay cửa toa khi tàu dừng ở cả Longjumeau ( nơi tôi phải xuống ) lẫn Chilly- Mazarin ( nơi cô phải xuống ). Chính v́ thế mà cô cũng luôn chọn ngồi toa này cho tiện lúc xuống tàu , đúng không? C̣n việc tôi ngồi gần cô, lúc đầu cũng là t́nh cờ. Về sau th́ là do tôi cố ư. Vốn là v́ tôi vẫn chưa thoát khỏi mặc cảm về cục thịt thừa nham nhở của ḿnh. Thấy cô cứ bám riết không tha, tôi nổi bực, bèn quyết định dí nó vào tận mắt cô mỗi ngày. Trả thù sự nhẫn tâm của đôi mắt cô bằng cái đ̣n "Ghét của nào trời trao của nấy". Không ngờ tṛ chơi quái ác của tôi đă lung lạc cô quá mức. Tôi hối hận khi nhận ra cô đă bị lậm đ̣n đến nỗi quên cả xuống tàu. Mắt cô lúc ấy dại lắm. Sau hôm đó, tôi cứ trông cô măi... Hôm qua, thấy cô đi làm lại, tôi mừng. Hôm nay là hôm cuối cùng tôi ngồi cùng toa với cô. Từ ngày mai, tôi chuyển về làm việc trong Paris, sẽ không đi tàu này nữa. Thứ lỗi cho tôi và hăy b́nh tâm trở lại. Chào cô nhé.

***

 

Rồi Hạnh cũng b́nh tâm trở lại như bà ấy mong. Nhưng quên bà ấy th́ không. Chuyện này, măi về sau Hạnh mới viết kể lại trong nhật kư.

 

Mạch Nha