HIỆN THỰC VÀ BẢN NGĂ

 

 

Tôi biết dung ḥa được hay không đây nỗi phân vân do dự tăng dần của đời sống hữu hạn được tạo dựng từ nền tảng vật chất- trái đất, khấy động trong thế giới bên ngoài với sự chắc chắn xác thực bên trong: bằng sự khẳng định hiện thực vĩnh cửu của sự sống?

Câu hỏi này hơi làm tôi bối rối, bởi v́ đối với tôi nó không mang tính chất câu hỏi. Quan điểm, cảm giác, hay nói đúng hơn- đành phải dùng một từ bóng bẩy- trạng thái của tôi về điều này hơn một năm nay đă được sáng tỏ.

Lẩn tránh giữa những ngọn núi, đến gió cũng phải nhường, một trạng thái giống như mắt biển phẳng lặng, cố định, b́nh thản không ǵ quấy rầy nổi. Bởi tôi đă học để nhận thức rằng chúng ta cháy sáng trong cái b́nh ma thuật bí ẩn của một hành tinh nên đôi mắt gắn vào mục đích của tôi không hề động đậy trước sự tŕnh bày của lịch sử, của các sự kiện.

Tôi biết rằng phút chỉ là một nhịp đập duy nhất mạnh hơn của trái tim sự sống có nhịp điệu; một giọt trong đại dương VÔ HẠN;- một hạt cát trong chiếc đồng hồ cát khổng lồ của thời gian TẠO HÓA. Bởi v́ không có tốt cũng chẳng có xấu, chỉ theo mục đích của nó mà thôi; bởi cái có ở trên cần phải rơi xuống dưới để một lần nữa thanh tẩy hóa, cao thượng hóa nó lên, và giữa con đường thánh hóa này hiểu ra nguyên do của tất cả mọi sự vật.

Sự thiếu thốn kinh nghiệm sinh ra cái xấu, và cái tốt là kinh nghiệm đă chắt lọc từ những thí nghiệm xấu. Không có cuộc tranh đấu mới để linh hồn sau rốt đă đạt được b́nh yên lại phải hiến dâng sự yên b́nh đă đạt được, đă xứng đáng, bởi đấy không phải là một cuộc tranh đấu cần vật lộn v́ lợi ích của ḥa b́nh và thanh thản.

Trong ư thức của tất cả những điều này, những đau khổ, những đ̣n giáng số phận, sự đui mù bày ra làm trái tim tôi đau đớn, làm dày ṿ linh hồn tôi; Tôi đồng cảm với con người- những người anh em của tôi, tôi lo lắng cho số phận của họ, tương lai của họ.Nhưng đồng thời linh hồn tôi cũng đứng xa tất cả những điều này, đứng bên ngoài các sự kiện, các hiện trường xảy ra mọi sự việc và hiểu tại sao chúng lại có và mọi việc tại sao cần phải như đang có.

Trên những đám mây đang bay kia là bầu trời thật sự xanh vĩnh cửu; chính tôi đă trải qua nhận thức này khi máy bay của chúng tôi bay vượt lên những đám mây đen xám phủ bên trên 100 mét để lao vào một thế giới lạ với một cảm giác bí ẩn thiêng liêng. Nhưng điều này dù mang lại ấn tượng tuyệt vời đến thế nào cũng không thể sánh với cảm giác về sức mạnh trùm lên tôi, khi bằng ư thức tinh thần tôi quay về sự tĩnh lặng vĩnh hằng không bao giờ thay đổi.

Cái vượt xa ư thức, cảm giác, tư tưởng mà tôi đă linh cảm thấy ở đâu đấy, tôi đă cảm nhận, nhận ra và trong thế gian ngày hôm nay không ở đâu có, nhưng thực ra vẫn ở khắp mọi nơi, bởi nó nằm trong tôi, trong bạn, trong người khác, trong chúng ta không hề dừng lại, không thay đổi bao giờ và chưa được chạm đến.

Đấy không thể là ǵ khác ngoài như một ư thức Thượng Đế cất dấu trong bản thân Người của sự biểu hiện Chưa Hề Thể Hiện mài giũa trong sâu thẳm của cái Tôi Tối Thượng.

Ư thức sự sống cá nhân của tôi (Tôi đây!) đă tan ḥa được hay chăng trong ấn tượng của một khoảnh khắc duy nhất và biến thành ư thức Thượng Đế phi cá nhân?

Tôi đứng giữa Thượng Đế và cái giữa của tôi. Nếu tôi tách bỏ cái Tôi cá nhân này ra khỏi sự phản chiếu của những cái gương, bức tường giữa tôi và Thượng Đế biến mất, thứ không là ǵ khác ngoài là những cơn quằn quại của cái Tôi chủ thể. Ḍng xoáy – Bản Ngă (Egó)

Quan điểm trên cũng dẫn đến câu trả lời cho vấn đề trên, bởi v́ cả hai sẽ tăng cường cho nhau. Cái quan điểm kỳ lạ, khơi gợi một cảm giác đứng ngoài để nh́n, thấy, chú ư và biết phê phán bản thân ḿnh, những ư nghĩ của ḿnh.

Sự giải quyết cái Tôi-ư thức này không chỉ trong khoảnh khắc và không trong h́nh thức của các ấn tượng cảm hứng xuất hiện. Ta sẽ đến gần một sự thật không thể diễn đạt chính xác từ sự méo mó nghèo nàn của từ ngữ, nếu nói rằng trong ta tất cả những điều này lúc đầu mờ nhạt, dần dần mạnh lên, sau cùng kết tinh lại trong trạng thái đông cứng, xuất hiện như ư thức, và ư thức này bất kỳ ở đâu, bất kỳ lúc nào, bất kỳ trong hoàn cảnh nào ta cũng đều biết trích dẫn nó ra trong bản thân ḿnh.

Một cách đơn giản tôi cần điều khiển tư tưởng của tôi như đụng một mũi kim và ngay lập tức nó lan rộng tràn ngập trong tôi. Từ một nơi nào đấy từ bên trong, nó xuất phát và làm tràn ngập nỗi b́nh yên, mà quan điểm này luôn luôn đưa lại, và là cái mang đi xa tách ra khỏi tất cả và tách xa khỏi mọi người, như thể ở bên ngoài tất cả, trong không gian và thời gian.

Quan điểm này là một vũ khí luôn luôn có tác dụng chắc chắn của tôi để lấy đi lấy lại vị trí của nó chống lại cái bản ngă (Egó) xuất hiện trong các h́nh thức bướng bỉnh, khác thường nhất và bất ngờ nhất.

Bởi v́ cái trạng thái này một cách như thế nào đấy và ở một nơi nào đấy bị cắt làm đôi đến mức cái bản ngă (egó) c̣n lại trong một phần của tôi bất lực xuyên qua bầu khí quyển tưởng như hiện thực một cách không thể tin được, cái sâu thẳm, trống hoác không cầu bắc qua giữa hai phần.

Cái quan điểm đă trải qua một cách có ư thức của Vũ Trụ bằng bản thân những tỷ lệ choáng váng và nội dung ư thức đáng kinh ngạc của nó đơn giản là đă làm tủn mủn cái Tôi-con người thành một sự thảm hại cùng với bước nhảy nóng nảy ích kỷ của nó.

Đến mức nó cần phải bị bẹp dí, tơi tả, rách nát trên mặt đất một cách hoang mang, nếu đúng lúc đó nó không được nâng lên bằng một ư thức ánh sáng tự thân, để sự hiện thân nhỏ xíu này „tràn ra”: một quá tŕnh mà các sự vật từ bản chất Thượng Đế hóa cần thiết phải xuất hiện. / sống trong ta một cách không thể chịu đựng được nữa, không thể tiêu diệt nổi và không bao giờ có thể chấm dứt.

Một Vũ Trụ được mời gọi tồn tại và bản thân ta cũng là một phần nội dung của sự tuyệt vời được chiêm ngưỡng này. Ta có thể được ca ngợi, ta có thể bị đọa đày, ta có thể được nâng lên, ta có thể bị lao xuống vực, ta có thể bước vào sự sống, ta có thể trôi qua trăm ngh́n lần, bởi v́ ta cũng không phải là mức độ cuối cùng, chỉ là ta tưởng ta là ta bởi sự giả bộ ta thấy ta tồn tại.

Cái có, không phải là tôi- tôi chỉ là lớp chăn phủ có thể thay đổi trăm ngh́n h́nh dạng của cái có. Mi muốn ǵ từ ta hả những lớp chăn phủ- bản ngă sẽ mất đi này? và tôi có thể làm ǵ với cái bản ngă ( Egó) cái Tôi, kẻ cũng không phải là tôi?

Không phải tôi sống, mà là Thượng Đế sống trong tôi”- Kinh Thánh nói. Ư nghĩa sau chót của trích dẫn này là ǵ nếu không phải là những hàng tư tưởng thử định h́nh giờ đây hăy cố định trong h́nh thức một nội dung tinh thần?

Và nếu con người dám mạnh dạn dấn bước trên con đường vô tận mù mịt này, và bằng mũi giáo nhỏ như đầu tăm của logic tư tưởng có thể đâm vào tim sự kiêu ngạo vật trời của những titan tạo dựng thế gian, bởi v́ chỉ cần đặt những câu hỏi chừng này thôi:

- Nào, mi muốn nói ǵ với bản ngă (Egó), với cái Tôi cá nhân? Mi, mi muốn trở thành Mi bằng cách nào, khi kẻ tạo dựng ra mi cũng chỉ là sự thể hiện nguyên sơ của một kẻ, kẻ không bao giờ thể hiện ra?

- Mi chỉ là Mi trong chừng mực KẺ ĐÓ có khả năng tŕnh bày NÓ ra trong mi,- c̣n lại tất cả chỉ là sự thể hiện khoảnh khắc, phụ, nghĩa là một xác định, một ảo ảnh lóe lên của những tṛ chơi ảo tưởng của các khoảnh khắc.

Đấy tôi thử cố định lại trong từ ngữ tất cả những điều vụt qua không thể nắm bắt, cái mà bầu trời phản chiếu lại trong h́nh ảnh núi đồi biển cả, cái bản thân nó cũng là một ảo ảnh, bởi v́ sự phản chiếu của nó cũng chỉ của sự giả bộ nh́n thấy của Sự Sống, cái mà bản thân nó cũng chỉ là sự thể hiện của cái Không Hề Thể Hiện.

Kẻ là HIỆN THỰC duy nhất….

 

Wictor Charon

Nguyễn Hồng Nhung dịch từ nguyên bản tiếng Hungary

( Budapest. 2017. november 21.)