CuocDoiMoiNhNhung

 

Karinthy Frigyes

Cuộc đời mới

 

Ba giờ chiều tôi gặp ông bạn. Đă lâu không thấy hắn đến đây, nhưng ḱa, hắn đang ngồi nghiêm chỉnh. Không viết,  không đọc, chỉ đơn giản ngồi, nh́n, không hề  buồn chán hoặc mệt mỏi.

Khi tôi an vị bên cạnh, ngắn gọn và dứt khoát, hắn chào, với cái giọng của kẻ rất ư thức về việc chào hỏi, không dành nhiều hơn hay ít hơn thời gian, cho công việc ấy. Đôi mắt hắn trong vắt, tươi tỉnh, đĩnh đạc dừng lại trên mặt tôi: cái nh́n thẳng thắn, ưu thế của một tâm hồn ung dung, chân thật, đầy cởi mở chân thành.

Trong một phút, tôi trở nên luống cuống.

È-hèm…  - Tôi bối rối:  – Anh có khỏe không?

Cảm ơn cậu, tớ rất khỏe – Bạn tôi nói to, rơ ràng từng tiếng một.

 Tôi sửng sốt

Hừm! h́nh như…có vẻ…cậu có vẻ thay đổi. Trông cậu..cứ như được thay mới.

Tớ cũng tin như vậy.- bạn tôi rành mạch nói lớn,  pha chút giễu cợt, gần như dọa nạt.

 Hắn nh́n thẳng thắn đến nỗi, tôi quay đi v́ ngỡ ngàng, rồi ngơ ngẩn nh́n quanh

Ờ, ǵ nhỉ…dạo này cậu sống thế nào? – tôi hèn nhát cố hỏi thêm một cách vớt vát

Lần này th́ đúng là sự riễu cợt lấp lánh trong mắt hắn:

Dạo này tớ sống như thế nào ấy hả? Ờ, tớ sống hơn khác một chút, so với các cậu.

Ấy chết! Ai lại nói thế! Cậu sống như thế nào?

Hắn ngập ngừng một chút, như đang đắn đo, tôi có xứng đáng  hắn để mắt tới hay không. Sau cùng, hắn quyết định, hắn chúi về phía trước, đấm bàn.

Cặp mắt hắn long lanh, bơi lội trong ánh sáng thiên thần của sự chiến thắng:

Vậy th́ mi hăy nghe đây, con trai bé bỏng của ta, nếu cái đầu mù mịt v́ thức đêm của mi vẫn đủ sức tập trung tư tưởng để …người ta hay gọi là ǵ nhỉ? à,  để tiêu hóa bài giảng của ta. Mi hăy chú ư lắng nghe và suy nghĩ cho cẩn thận. Ta sẽ nói cho mi biết, ngắn gọn và súc tích, giờ đây ta sống như thế nào…Không, không thể nói như vậy được.  Thế này vậy nhá, tớ sẽ kể cho cậu nghe một ngày của tớ, được chưa

Đầu tiên

Thức tỉnh: tám giờ sáng. Nhảy ngay ra khỏi giường. Rửa ráy: trong nước lạnh thơm tho. Thay quần áo. Quán cà phê: rời bỏ vĩnh viễn. Trong phố tớ, có một chỗ đong bán cà phê: một bữa sáng đơn giản ở đó. Dản dị, lành mạnh, một bữa sáng dễ chịu, vừa làm ta hứng phấn, vừa bổ dưỡng sức khỏe. Tám giờ rưỡi. Cậu có nghe không đấy?

Có chứ, tớ đang dỏng tai đây!

-Tám rưỡi, nghĩa là công việc bắt đầu. Viết. Đúng thế, viết, vào sáng sớm tinh mơ. Với cái đầu tỉnh táo, trong sáng, với trí tưởng tượng chưa mịt mù. Việc này kéo dài đến mười một giờ trưa. Lúc này tớ rời bỏ bàn viết, đi sang pḥng bên cạnh, nơi những quả tạ xinh xắn đang đợi tớ, bắt đầu một giờ thể thao lành mạnh, sảng khoái, tươi tỉnh. Thể xác và tinh thần ḥa lẫn với nhau, đồng điệu.

-Tuyệt!

Tớ cũng nghĩ thế, tuyệt! Như thế mới có thể làm một cái ǵ đó, chứ không phải vào giường lúc b́nh minh. Cậu nghe tiếp đây này. Bây giờ đến bữa trưa. Một bữa trưa nho nhỏ trong lành, đầy dinh dưỡng, khiến thân xác ta phát triển, tinh thần ta linh lợi…ư tớ muốn nói là…thôi, kệ, không sao. Giờ đến đọc sách. Đọc đến bốn giờ chiều. Một sự suy ngẫm nghiêm chỉnh trong cái thư viện đang h́nh thành của tớ: tích lũy thể chất cho công việc, cậu hiểu chứ, như con ong đi t́m phấn hoa

Ông bạn tôi phẩy tay một cái:

Phấn hoa…pardon, xin lỗi, một phút. Để tớ ghi lại.

 

Cậu cứ việc. Tóm lại: từ bốn giờ đến sáu giờ miệt mài làm việc. Sáu giờ  thể thao thư dăn, ăn nhẹ. Bảy giờ dạo chơi  công viên. Tám giờ, một bữa tối lành mạnh, nóng hổi, đủ dinh dưỡng. Một bữa tối vừa xoẳn. Rồi dạo chơi chút đỉnh, lại đọc, mười giờ lên giường, mười phút sau tớ ngủ, một giấc ngủ đơn giản, sâu, lành manh, không mộng mị, giấc ngủ của những con người mà cảm giác trong sáng của cả một ngày lao động có ư thức, có chừng mực, có lương tâm, khiến giấc ngủ trở nên ngọt ngào trên nền gối trắng như tuyết.

Ông bạn tôi cất giọng trang nghiêm, cao vút  như thiên thần ở cuối bài diễn văn. Người ta sực nhớ tới thủ lĩnh bộ lạc trong vở”Những đứa con đại bàng” của Wagram.

Tôi ngơ ngẩn nh́n hắn.

Thế…thế..thế cậu sống như vậy từ..từ bao giờ? – Tôi hỏi, cổ họng khô rát.

Ông bạn tôi cúi đầu. Mắt hắn  nguội xuống. mặt trở lại đầy nếp nhăn. Miệng trễ nải. Ánh  mắt nh́n méo mó. Hai tay  hắn vặn vẹo.

Hả?...từ mai… tớ định bắt đầu. Vừa xong..khoảng cách đây nửa tiếng… tớ vừa nghĩ ra xong.

 

Nguyễn Hồng Nhung dịch từ nguyên bản tiếng Hung

(2008-10-14)