NhungTranQuyetDauKFrigyesNHNhung

Karinthy Frigyes

 

Những trận quyết đấu của tôi ở Pest

 

Tôi là một chàng trai trẻ người Pest, thấp, tóc vàng, được nuôi dạy rất đàng hoàng, và hút thuốc ít.

Tổng cộng tôi có hai trận quyết chiến, ở Pest, v́ một người đàn bà, sau cùng nàng trở thành của tôi.

Trận quyết chiến đầu tiên như sau:

Tôi dạo chơi với hai người bạn, một thằng là kẻ tán gái cừ khôi.

Quyết định đi ăn tối, đến góc đường Andrássy tôi bắt tay chúng, đi. Chưa hết hai chục bước, tôi nghe một cuộc đàm thoại sau lưng:

-         Nghe rơ chưa, anh kia! Tưởng tôi không nh́n thấy anh, đang ngắm vợ tôi hả?

-         Xin ḿnh, Rezsö…

-         Im ngay! Vào quán cafe! để anh xử.

Tôi ṭ ṃ quay lại, lập tức thấy một kẻ có khuôn mặt dày cộm.

Ô! người rất quen của tôi, một ông chồng người Pest, kẻ lúc nào cũng nhảy dựng lên như chàng Jancsi lướt ván.

Hú! Tôi nghĩ, thằng bạn tôi chết rồi.

Cô vợ tôi không thấy, v́ khi tôi quay lại, nàng đă tạt vào quán cafe.

Thằng bạn, tôi cũng không thấy, v́ giữa chừng, hắn đă lẻn vào một ngơ vắng, hắn ghét nhất sự rắc rối.

Thằng đi ngắm vợ người khác cũng mất hút, biến mất sau lưng tôi.

Chỉ thấy mỗi ông chồng.

-         Pardon - tôi bảo

-         Pardon cái ǵ. Anh là đồ súc vật – ông chồng nói.

-         Không đúng. - V́ bất th́nh ĺnh, tôi không nghĩ ra từ khác.

Ông chồng phân vân.

-         Một kẻ đă ngắm vợ tôi – sau cùng, ông bảo – Kẻ nào?

-         Tôi? biết? Ông, chẳng nhẽ không ?

-         Tất nhiên là không. Tôi cũng đang ngắm vợ tôi. Đang ngắm, tôi thấy trên mặt nàng, là có kẻ đang ngắm. Tôi quay lại thật nhanh, nhưng con lợn ấy chuồn mất rồi. Chắc chắn là anh.

Tôi tḥ tay vào túi, để rút chứng minh thư. Ông chồng tưởng tôi lấy danh thiếp, bèn lấy của ḿnh ra.

Hôm sau chúng tôi choảng nhau: tôi tặng vết thương bốn centimet cho một người phụ việc; c̣n đối thủ của tôi đập khuỷa tay vào cửa kính, khiến nó vỡ toang.

 

Hai tháng sau - mùa hè- tôi đi bơi ở bể bơi Balatonboglar, bỗng nghĩ,  ḿnh phải thử xem ḿnh ở dưới nước được bao lâu. Tôi lặn xuống, và đếm đến bảy mươi chín. Lúc đó tôi nhớ ra là ḿnh quên chưa lấy hơi. Tôi ngóc đầu lên và nhận một cái tát mạnh đến nỗi nó nhảy từ tai này sang tai kia.

Tôi sững sờ nhận ra ông chồng Pest.

-         Pardon -ông bảo- tôi nhầm anh với kẻ khác, nó ngơ ngẩn ngắm vợ tôi nửa tiếng rồi, từ dưới nước. Xin lỗi anh, nước bẩn, tôi không thấy.

-         Vợ nào? -tôi rầu rĩ- Vợ ông đâu?

-         Nàng vừa xuống nước một phút. Rất tiếc!

Tôi cũng rất tiếc, và hôm sau chúng tôi choảng nhau. Tôi choảng cho một ông bác mất hai trăm đồng korona.

 

Ba tháng sau, tôi ngồi trong quán cafe, tṛ chuyện với một thằng bạn.

Bỗng, tôi nh́n thấy người quen cũ, ông chồng Pest, đang đứng ở một góc đường và gào vọng về phía một cánh cổng:

- Em cứ đứng đấy, để anh xử cái thằng đểu cáng này.

Ông ta đi về phía quán cafe và bước thẳng vào.

Nhưng tôi không đợi hắn, tôi nghĩ thầm. Nhảy dựng lên, bỏ lại thằng bạn, theo cửa sau, tôi đi ra, nấp dưới một cánh cổng, để ông ta khỏi nhận ra.

Dưới cánh cổng, một nàng lạ mặt, xinh đẹp đang đứng, e lệ cười, nh́n tôi. Chẳng mấy chốc chúng tôi làm quen với nhau, nàng tặng một buổi hẹn nho nhỏ vào chiều mai.

Rơ tiếc, chuyện chưa nhiều, chồng nàng xuất hiện, hân hoan gào lên từ đằng xa:

-         Anh đă cho thằng đểu cáng một bài học! Một thằng, từ cửa sổ quán cafe,  dám ngắm vợ ông!

Ông  hôn vợ, vỗ vai tôi, tự giới thiệu, và mời tôi chiều mai đến chơi.

Tôi bảo, lúc đó tôi bận, nhưng ngày kia tôi đến.

 

Nguyễn Hồng Nhung dịch từ bản tiếng Hung

(2009-04-16)