VISZEK EGY KÖNYVET

Karinthy Frigyes

Tôi cầm một cuốn sách

 

Tôi hứa với  Mariska, sẽ mang cho nàng một cuốn sách,  đă hứa từ tuần trước. Buổi sáng, tôi gói cuốn sách vào một tờ giấy trắng, rồi buộc thắt nơ cho nó.

Tôi ngật ngừ ra đường. Hôm qua tôi đi ngủ muộn.

-        A, xin chào,  vào một buổi sáng trong lành !

-        Xin… xin lỗi…

-        Tớ cuộc là cậu không nhận ra tớ !

Y đắc thắng nh́n tôi. Một vài kẻ rất sung sướng, khi cái mặt ngơ ngẩn của họ khiến không ai nhận ra.

-        Ông cuộc ít thôi, ông  thắng đấy !

-        Này, Postas đây, không nhận ra à ?

-        Rồi, tôi đă nhận ra. Ông không phải một ông cao lớn, tóc nâu ?

-        Không. Tớ thấp, tóc vàng th́ đúng hơn. He, he, he,  cậu cầm cái ǵ đấy ? cái ǵ đấy ?

-        Tôi cầm một cuốn sách ấy mà.

-        Một cuốn sách ? He, he, he, tuyệt !

Y nháy mắt, như thể tôi vừa nói điều ǵ láu lỉnh.

-        Phải. Thế…ông đi  về hướng nào ?

-        Ha, ha. He, he, he ! Này cuốn sách như thế nào ? Đưa xem nào.

Y giằng lấy từ tay tôi, cởi giấy bọc, lấy cuốn sách ra.

-        Ôi, cuốn này à…

Y ḍm vào một trang, đủng đỉnh đọc vài ḍng. Rồi cười rú lên.

-        Hô, hô, hô ! Thật là tuyệt ! Ôi, bọn này viết hay thật.

Tôi đứng đợi một cách nhẫn nại.

-        Được, họ viết được.

Y giở sang trang khác. Trang này khiến Y rất thích thú. Y đọc vùi đầu.

Vài phút sau, tôi rón rén đằng hắng :

- Thật sự mà nói - tôi lên tiếng – tôi đang bận – tôi phải đến trụ sở - tôi bảo.

- Đợi tư, cậu đừng có quấy rầy tớ.

Y đọc hết chương. Rồi dừng lại ở một trang. Lấy bút ch́ ra, và bắt đầu gạch đít dưới ḍng. Thật là một kẻ quái gở.

- Thế chứ, nào.. - Y  nhẹ nhơm thở phào.

- Pardon, xin lỗi… cuốn sách của tôi…

- Ấy chết ! sách của cậu ! he, he ! Tớ thật đăng trí, cậu thấy thế nào !

Y  ha hả cười  vào mặt tôi.

Tôi lặng ngắt, tốt nhất chớ mở mồm.

Rồi lẳng lặng gói lại cuốn sách của ḿnh. Bây giờ tôi phải đi ăn trưa, tôi nói. Sau bữa trưa tôi sẽ đến quán cafe.

Tôi rảo bước dọc hành lang.

-        A , chào cậu.

-        Chào  !

-        Cậu đi đâu mà vội thế ?

-        Tớ bận, tớ…

-        Này, cậu cầm cái ǵ thế kia ? Cái ǵ thế ?

-        Chẳng cầm cái ǵ cả, à một cái…

-        Đưa xem nào…

Hắn giằng từ tay tôi. Mở ra.

- Này, nghe rơ chưa, cậu đọc những loại này à ?

- Ai đọc ? tớ mang đi.

- Mang đi đâu ?

- Cho Mariska.

- Nàng nào thế.

- Em họ tớ…chào, tớ đang vội.

- Đợi một phút.

Hắn bắt đầu đọc cuốn sách của tôi. Đây là một kẻ cơ bản. Hắn đọc cả lời nói đầu.

- Tớ rất mừng, rốt cuộc tớ có cơ hội đọc hết cuốn sách này. –hắn nói vào hồi sáu giờ tối – người ta bảo tớ  lâu lắm rồi. Thôi, tớ không thèm giữ cậu thêm nữa. Nh́n cái mặt cậu ḱa !

Tôi vất vưởng bước lên sàn nhà.

- Cậu đến đây làm ǵ ?

- Chào ! Tớ đang vội.

- Cậu cắp cái ǵ bọc trong giấy thế kia ?

- Chẳng có ǵ hết. Một thứ để thử ḷ sưởi.

- Cậu đùa ! Sao bé thế ?

- Để thử cái ḷ sưởi bé. Thực ra cũng không phải cái thử ḷ sưởi, mà là một lọ mực.

- Đưa tớ xem nào.

- Không được, nó nổ. Nó dễ vỡ.

- Này, cậu sao thế… cậu cứ kỳ quặc thế nào ấy. Giữ lấy mà ăn !

Với của này không căi nhau được.

-        Th́ đây, xin mời !

Mười một giờ đêm, tôi lăn đùng ra cái đi văng, cuốn sách đặt cạnh.

Một đôi tay bịt lấy mắt tôi.

-        Bắt được rồi. Đoán xem, tớ là ai ?

-        Tôi không biết. Làm sao tôi biết được ai là kẻ cản trở tôi sử dụng những giác quan của tôi, tôi lấy cái ǵ để nhận ra mới được chứ ?

-        Hốp ! Cái ǵ trong gói thế này ?

Tôi nổi khùng như một con sư tử bị thương. Tôi sờ soạng nắm chặt lấy cuốn sách của ḿnh, xé làm đôi, và xuyên thẳng qua vai, tôi ném vào đầu kẻ đang hỏi.

-        Đấy, nhận lấy ! xin mời !

Người ta bỏ tay ra khỏi mắt tôi. Tôi quay lại.

Nàng Mariska.

 

Nguyễn Hồng Nhung dịch từ nguyên bản tiếng Hung

(2008-12-25. HN)