LamGiVoiCaiVoTinhUopLanhNHNhung

 

 

Làm gì với cái vô tình ướp lạnh ?

 

 

Đây là câu hỏi của Chân Phương với bài thơ : "Lời hang động"

 

Mùa đông :

 

 "thời tiết làm tội làm tình rặng cây trơ xương,

                  "nỗi lạnh quất những làn roi lên con sông chết cóng"

 

Làm gì với cái vô tình ướp lạnh của không gian đây ?

Khi Ta - con người – bị nhốt kín trong cái vỏ bọc vũ trụ đóng cứng ấy ?

 

Ta thử là Ta :

                      "vét sạch túi thơ

                        ném nắm chữ còn sót lại cho trăng"

 

mang cái thoi thóp cuối cùng của niềm hứng khởi : "túi thơ", giải trí một chút với cái bình thường của đời, chưa bị đóng băng : "trăng". Vô ích.

Những động từ "vét sạch" "ném" "sót lại"- đều chỉ động tác tuyệt vọng cuối cùng của mọi cố gắng hướng tìm niềm vui.

 

Biết làm gì hơn ?

Thua trận :

 

                 "Cười lớn

                                nhìn thần gió nắm tay thần tuyết

                                                          rượt theo chụp bắt"

 

niềm vui giờ đây sẽ là cảm giác vui vui cam chịu thua trận hoàn cảnh, biết người biết ta :

 

                     "quay lưng với mùa đông mất máu

                       chui vào hang động mùa đông"

 

Nhưng Ta – con người – khó có thể ngồi yên một chỗ đợi đóng băng, đợi biến thành một xó nhỏ của mùa đông, vì máu chảy trong huyết quản, tim réo gọi nơi lồng ngực và cái đầu tha thiết vẫn muốn bay đi…

 

Thôi đành :

 

                   "Gom góp ký ức với củi mục

                    thắp lên ngọn lửa bập bùng"

 

Ta tự giải trí với bóng ta, như từ thuở sinh ra, vẫn thế :

 

                     "bắt chéo hai bóng tay

                       làm cánh chim chấp chới"

 

Những động từ "quay lưng" "chui vào" "gom góp" "thắp lên" "bắt chéo" – đều chỉ nỗi kiên nhẫn lúc nào cũng tưởng là hành động cuối cùng của đời người cần phải có !

 

Vậy mà đâu đã đủ :

                             " từng đêm

                                trên vách động"

 

Thượng đế cho ta biết thông điệp của Người : đây mới chỉ "từng đêm" của mùa Đông, con ơi ! Còn những ba mùa chờ đợi mi trong năm nữa đấy !

 

Có thái độ nào khác hơn, để sống hết kiếp hình hài sâu bụi này, ngoài thái độ :

Nhận ra những nỗi vô tình, dù đóng băng hay không đóng băng, quy định từng ngày sống của Ta ?

 

Để làm gì ư ?

để chịu đựng,

sống tiếp,

và …

làm thơ…

 

(2009-01-08. Hồng Nhung)