DauVet-NHNhung

 

DẤU VẾT

 

Tôi thấy ḿnh đang ngồi trên băi biển Trà Cổ. Có thể như vậy sao? hồi đó tôi mới bảy tuổi thôi mà?

Tôi ngồi bó gối trên triền cát, dưới một gốc thông. Gió ŕ rào, xa xa sóng biển dội ầm ́, dưới băi cát trắng kia những con dă tràng bé xíu đang đục lỗ cát. Trước khi ngoi ngóp bước lên bờ, tôi kịp nh́n lại lần cuối  con sứa to bằng cái mâm vật vờ trên mặt sóng…

 Giờ đây, tôi cũng đang ngồi nh́n ra biển, bất thần nghe một vụt tầm gai quất sát bên chân: vút! vút!

Tôi ngước mắt nh́n lên: một cậu bé lạ hoắc lớn hơn tôi chừng vài tuổi, tiến đến cạnh tôi từ lúc nào, tay lăm lăm một cành tầm gai biếc xanh, quật vun vút vào không khí.

Tao biết rồi, mày lấy cắp một ngọn tầm gai của cụ Anderxen.- tôi mỉm cười khinh bỉ

Nếu mày cứ đi theo cụ Anderxen th́ không sao, kệ mày. nhưng mày cứ nhăm nhăm đi vào hang động của yêu quái cơ, về nhà đi!

Sao mày bảo tao đi theo yêu quái?

Mày đợi hoàng hôn xuống để đuổi theo những vết lân tinh trên biển, ai lạ ǵ mày,  ánh sáng lân tinh sẽ chỉ đường cho mày tới những hang động ma quái thủy tinh…

Không đúng! tao đợi Hoàng tử! – tôi bướng bỉnh

Hoàng tử đă ra khơi từ lâu với các cung nữ…

Không đúng! chàng hiện ra trên boong tàu và rơi mắt xa xa về phía đất liền. Chàng đợi tao.

Hoàng tử đă đi khuất về phía chân trời. Tia hoàng hôn cuối cùng vương trên biển làm mày tưởng đấy là ánh mắt của chàng vương vấn đợi chờ, đồ ngốc, mày đang ở đất liền cơ mà? Nhận ra chưa?

Th́ sao?-Tôi bắt đầu sụt sịt

Th́ đứng dậy, đi theo tao về nhà chứ c̣n sao

Thằng con trai lạ hoắc này có giọng nói rắn rỏi, khiến tôi buộc phải luyến tiếc đứng dậy, đi theo sau hắn.

 Hắn đi trước dẫn đường, quật cành tầm gai vào không khí vun vút, không hiểu để đe dọa tôi hay chỉ muốn cuộc du ngoạn bất đắc dĩ này đỡ bề tẻ ngắt?

Cái ǵ đây?

Ao. –tôi sụt sịt

Tốt lắm, mày vẫn chưa quên. Dưới ao có cái ǵ kia?

Bèo.

Thế dưới bèo?

Ốc, cá, đỉa.- tôi vừa sụt sịt vừa nói

Mày có muốn lội xuống ao ṃ ốc không?- thằng con trai lạ ân cần

Không, tao không cảm thấy tao thiếu mấy con ốc vớ vẩn của mày-tôi cự lại.

Được thôi.- Nó làm lành- mày cứ việc ghét cái mày ghét…Thế đây là ǵ?

Gió.

Có giống gió biển của hoàng tử không?

Tao không biết…

Tốt, biết không biết cũng là đă biết…

Nó dừng lại, ngắt từ cành cây một cái ǵ vàng nhạt, dụi vào mu bàn tay tôi

Cái ǵ đây?

Hoa vang- tôi reo lên- mày lấy ở đâu ra? nó chỉ có ở cổng trường tao thôi, đúng chỉ ở cổng trường tao.

Mày nhớ Chữ à?-nó ṭ ṃ nh́n tôi.

Ừ- tôi thú nhận-  mảnh vỏ lạc cuối cùng trong cơn hồng thủy...

Tốt thôi, mày cứ việc làm cái điều mày thích.- nó rút từ đâu ra một cây bút và một tờ giấy- đây, nghiền cơn nghiện đi.

Hai đứa ngồi bệt xuống đất, h́nh như bên tay phải là một cái ao, bên tay trái là ruộng.

Một lúc sau tôi đưa nó tờ giấy đặc kín chữ.

Nó đọc chăm chú. Rồi, trả lại cho tôi, nó ra lệnh:

Xóa hết những từ YÊU trong này đi. Mày hăy viết thế nào không có từ đấy mà nội dung vẫn y nguyên như thế.

Tôi đọc lại, ngẫm nghĩ, và cầm bút, xóa…

Đây, được chưa? không c̣n một từ YÊU nào nữa.

 

Một tiếng gà eo óc gáy.

Tôi tỉnh dậy. Dưới gối là một bài văn.

Khác bài văn tối hôm qua tôi viết.

                                                                    

Bài văn:

NGHI CHÉP MỖI SỚM MAI

1. Sáng thứ nhất

C̣n ǵ sung sướng hơn sáng tinh mơ dậy tập thể dục trong một bầu không khí trong vắt. Trời êm dịu v́ nắng chưa lên, mang cái thiêu đốt rứt da thịt ra hành hạ. Tưởng chừng hơi ẩm ướt trong không gian một thoáng chỉ đọng lại dưới nếp gấp mềm của lá và ánh long lanh bảy sắc của giọt sương, chưa bay lên bám vào da thịt tạo cảm giác nhớp nhúa.

C̣n ǵ vui sướng hơn được kỳ cọ trong ḍng nước mát lạnh sáng tinh sương. Nước thấm vào chân tóc, ngấm xuống tận từng lỗ chân lông, tưởng chừng cả cơ thể biến thành một ḍng suối nhỏ, bơi lượn hít hà thưởng thức vị thơm ngọt ban mai trong trẻo của nước.

Sớm mai bước ra hiên nhà với mái tóc ướt nặng trĩu và một cơ thể thơm sạch bong, thấy chùm hoa cau trắng mơ màng bên tán lá dài tua tủa lật nghiêng, đợi chờ một tiếng chim thân thuộc ban mai thủ thỉ. Phút tĩnh ḷng như khoảnh khắc lẳng lặng tựa vai người thương trong một quán cafe  bên sông hôm nào, mắt nhắm nghiền, nghe êm đềm giọng nói bên tai, biết rằng chỉ cần thiết tha là đủ, thiết tha như hơi thở âu yếm đang quện vào nhau.

Sáng bước ra ngơ với lâng lâng trong sạch, lượn một ṿng quanh chợ cóc, những con mắt mời chào, những nụ cười chưa đến lúc méo mó, chân ngập ngừng dừng cạnh khoản rau xanh chiếm nhiều vị trí nhất trong chợ .  Quen thuộc mắt  là rau muống, rau cải, rau lang, rau bí, rau ngót, rau đay mồng tơi, rồi ớt đỏ, khoai lang, khoai sọ, bí đao dài,  bầu thon cổ, bụng phệ lơ thơ lông tơ, bí ngô tṛn lủng, rau thơm quấn lạt bé xíu tỏa các mùi chen chúc nhau trên chiếc mẹt ướt đẫm.

Vô số loại hoa quả, mắt bao giờ cũng t́m kiếm đầu tiên những quả na chúm chím được yêu thích nhất đang thu ḿnh kín đáo bên mấy nải chuối tênh hênh,  lũ chôm chôm rối bời gai đỏ quấn lấy nhau bên cạnh mấy chị sầu riêng to chềnh ềnh như những con cá sấu bốc mùi đậm đặc,  mấy trái đu đủ tỉnh bơ khoe sắc vàng ươm cùng má hồng lũ táo. Mấy hôm nay nghe mẹ bảo vải đang vào mùa tu hú kêu, ăn ngọt lắm, và ngày càng rẻ, ăn đi kẻo hết mùa.

Ṿng sang hàng tôm cá xôn xao chỉ để ngắm lũ cua đồng lộn xộn trèo, dẫm đạp lên ḿnh nhau trong cái thau đồng sâu, những con lươn sọc nâu vàng óng uốn éo, tôm nhảy tanh tách, cá rô, cá chép, cá quả nằm phưỡn bụng bên cạnh những mẹt trứng gà, trứng vịt, trứng chim, và những chú chim bé bỏng bị vặt lông, rửa sạch tơ hơ nằm xếp hàng trên một cái mẹt khác.

Chợ cóc sáng ban mai báo hiệu một ngày huyên náo và lộn xộn bắt đầu trong cái thành phố vừa đông vừa chật vừa hởi hải vừa lộn xộn y như một cái chợ. Thành phố của những chuyển động quay ṿng, mà dân cư xứ này cứ mải miết lặp đi lặp lại không biết chán, ngày nào cũng như ngày nào, như những con kiến kiên tŕ nối nhau xếp hàng đi măi, đi măi, không hề có ư định dừng lại.

Sớm ban mai chấm dứt bằng tia nắng đầu tiên le lói đậu lên hàng chữ đèn quảng cáo màu xanh mệt mỏi đă tắt trên ṭa nhà cao vút xa xa.

Dừng chân bên cô bán hoa xinh xinh, mua một bó hồng trắng mịn màng,  thong thả quay trở lại ngơ nhỏ….

 

2. Sáng thứ hai: NGHE DEHUSA JON HÁT

 Chàng ca sĩ có cặp mắt mơ màng và giọng hát  đầy khao khát, chân thành đến thấu xương. Chúng ta cùng một độ tuổi với nhau, khi tôi c̣n là một cô sinh viên ngốc ngếch khoa Văn, đă bao lần phải mượn giọng hát của cậu để diễn tả nỗi ḷng rồi, ca sĩ ơi?

Có những người trong đời chỉ đi song song với ta, có bao giờ gặp gỡ đâu, vậy mà lúc nào chúng ta cũng ở cạnh nhau. Đời sống Người kỳ diệu ở những tiếp xúc gián tiếp mà trực tiếp như thế đấy.

 Với tôi, cậu luôn là một âm thanh của sự chân thành, khi cậu cất giọng tôi đă biết ḿnh sẽ xúc động, v́ một cảm giác buồn bă, v́ nỗi thơ thẩn niềm vui đă ra đi, v́ khát vọng bay tiếp của những ấm êm và rỉ máu…

Ai cho rằng khi buồn là chúng ḿnh đau khổ? ca sĩ ơi, gập gềnh bao thăng trầm trong đời, hôm nay tôi vừa kinh ngạc vừa vui vui  thấy cậu vừa cho ra một đĩa nhạc thiền. Con đường của tất cả những kẻ trung niên?

Chúng ḿnh đă đi cùng nhau suốt thời sinh viên. Cậu có nhớ bến tàu điện 4,6, tôi chết dí chân ở đấy nghe bài Điệu nhảy cuối cùng, cậu nhớ vầng trăng bên đồi kư túc xá trường tổng hợp, tôi t́m Romeo,Juliett của cậu ở đấy, chẳng khác bao nhiêu hôm nay ngồi giữa đất Hà thành nghe Khát vọng của cậu.

Những tầng của đời sống- mỗi con người là một tầng đất của sự sống- làm sao chia xẻ được với nhau những ǵ ta đă trải trong đời sống ấy- đấy mới là điều quan trọng nhất, đúng không ca sĩ ơi?

 

3. Sáng thứ ba: DỊCH – GIỮA CHỪNG NGHE OPERA : ABELARD VÀ HELOISE

Truyền thuyết này như một mặt đá khắc, không bằng chữ mà bằng một bông hoa đá h́nh trái tim. Truyền thuyết ám ảnh và gọi ta đến bao phút giây bâng khuâng buồn bă một ḿnh, bởi thời gian âu yếm của t́nh quá xa ngày sống hôm nay của ta, mà vẫn tươi xanh như chính ta là nó? Bởi khát vọng cứ phủi cát bụi trên mặt đá và rỏ nước mắt vào từng nét khắc của trái tim hoa?

Tiếng hát gặp gỡ để chia ly của opera là một cái chết chậm răi, sùng kính và thiêng liêng, tiếng hát bay lên như như kinh cầu dội vào ṿm nhà thờ rồi rơi xuống, tan tác thấm vào mỗi nẻo sụt sùi của tim người…

Tiếng hát không than khóc cho một mối t́nh không sum họp mà trái lại đấy là lời sống tha thiết nhất vang lên. Tái tạo sự sống bằng NGÔN TỪ là thứ t́nh bất diệt. Bằng những bức thư cho nhau, lời thổ lộ tim chân thành nhất.

Bởi vậy, ai cũng t́m đến truyền thuyết này để quỳ gối, và ngước mắt lên trời xanh nguyện cầu: Thượng đế ơi hăy cho con  ĐẾN TRÁI TIM một lần trong đời!

Nguyễn Hồng Nhung                                                                                                   

( 2010.06.01)