BA GÓC CHÂN TRỜI ANH

( Tặng ĐÀN ÔNG  bản trường ca T̀NH YÊU mơ đắm nhất của ĐÀN BÀ, hôm nay chợt đọc lại…-NHN)

 

https://encrypted-tbn0.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcTa1F0fiP2sTLEt1jo21XKcr_Rr11ofm0rmBFCL8XfAiuYA2xB8

 

Đấy là một chiều hè ướt đẫm ở một góc trời châu Âu.

Trong một thành phố mộng mơ đẹp như bức ảnh lâu đài Bà Chúa Tuyết trong truyện cổ tích, với những viền chân trời bằng tháp chuông nhà thờ cao vút và những chiếc cầu cong tuyệt mỹ bắc qua ḍng Đanuưp lờ lững xanh.

Người đàn bà biết ḿnh không thể chạy thoát - chạy thoát bản thân ḿnh, trong cơn độc thoại. Như đă bao lần.

Đành ngồi xuống ghế, mở máy tính, gơ phím: một bài thơ - một mảnh buồn duyên nghiệp - một khúc hát linh hồn tự t́nh góp vào nhớ thương trời đất mênh mông.

Bài thơ:

 

T́nh anh

T́nh anh là nỗi chờ mong nghiệt ngă,
muốn hạ gục em – nốt - lần cuối …
tia nắng tỏa sau cùng
từ những sợi thương hư vô,
từ bảy sắc cầu vồng chân trời vơ vẩn,
từ nỗi sùng kính T́nh yêu dội lên từ nấm mồ nàng Juliet
từ bơ vơ vũ điệu tử thần,
nàng Tiên cá hiến dâng…

T́nh anh là nỗi chờ mong nghiệt ngă,
bởi tim anh vứt hết những giấc mơ
bởi ngày anh là những phút giây tầm thường, niềm vui vắng mặt,
bởi anh biến thành tượng đá,
nỗi vô vọng yêu người…

Đàn bà yêu - v́ mang trong ḷng biết bao nhiêu tuyệt vọng,
yêu những gă đàn ông chất thêm vài nỗi tuyệt vọng nữa cho ḿnh,
yêu những gă đàn ông chưa bao giờ thôi ngạo nghễ,
yêu những gă đàn ông không biết gọi từ ”Em”
yêu những gă đàn ông tự đầy đọa,
giọt mực cô đơn lăn cạn thổn thức ḿnh.

Đàn bà yêu - lúc nghe tiếng đàn ông im lặng khóc
lúc thấy đàn ông buồn - trốn lảng vào lặng câm.

Anh như biển một ḿnh,
mặc cô đơn gọi sóng vỗ,
không biết sao anh:
Em là mưa,
trên mặt biển
lặng lẽ rơi?

Budapest, 20/6/2009
Nguyễn Hồng Nhung

 

Theo tiếng” tách” nhẹ nhàng từ bàn phím, bài thơ bay tỏa trong không gian, lan vào những tầng khí quyển, rồi khẽ sà xuống mỉm cười nh́n người đàn bà thứ hai đang chăm chú vẽ những phác họa logo bên một màn h́nh khác.

Ở một thành phố rất xa, nơi có nắng mùa hè chói chang làm sủi bọt mặt đường nhựa, và những cành me trĩu nặng tiếng ve ran ḷa x̣a phủ cây cầu màu đỏ cong cong, dẫn vào những ngôi đền nhỏ trên một mặt hồ đẹp nhất thành phố.

Người đàn bà mở mail ra đọc, bài thơ ”T́nh anh”. Rồi ngồi im không nhúc nhích trên ghế, mắt ngắm vào khoảng trống xa xăm.

Rất lâu sau, người đàn bà đứng dậy, đóng cửa sổ, khóa pḥng rồi bước ra đường.

Con đường dẫn về nhà dệt thành khúc tự t́nh linh hồn thứ hai đáp lại một niềm đau - bài thơ: T́nh tôi ra đời.

 

T́nh tôi

(Tặng chị Nhung của em)

Tôi đọc thơ chị gửi
từ đất nước xa xôi
Budapest
Nghe gọi tên
chưa một lần
uống không gian
nơi ấy...

Chị viết ”T́nh anh”
tôi đọc...
ngấm...
buốt...
đau...
nước mắt lặn vào ḷng.

Thương...
đàn bà khờ dại
yêu mệt nhoài
hiến dâng ḿnh
chẳng đ̣i hỏi đáp đền...
chỉ đơn giản
ta đă Yêu đến thế!!!

T́nh của chị
T́nh của tôi
cách xa vài ngàn km

Vẫn là những người đàn ông ”ngạo nghễ”
cô độc Yêu...
nào dám đánh đổi
b́nh yên giả dối

Khóc - buồn - trốn vào lặng câm
Làm biển - nhận quá đỗi nhiều mưa
đôi khi quên
mưa nào đă làm ḿnh hạnh phúc

Đàn bà yếu mềm
nhưng
sống...
yêu...
chết...

hết ḿnh
như cây diêm x̣e lửa
cháy một lần
đến tuyệt vọng
chỉ c̣n chút tro tàn

vẫn bừng...
thắp sáng
cơi u mê...

Hà nội, 26/7/2009
Phương Giang

 

Khi đó có ai ngờ bài thơ tiếp tục bay tỏa đến một xứ sở khác, nơi hương hoa Chămpa ngào ngạt trên các sân chùa, và gió từ ḍng Mekong thổi về mát rượi, xoa dịu cái nóng ngột ngạt của một thành phố du lịch đông đúc, sầm uất lớn nhất nh́ châu Á.

Người đàn bà mở máy tính đọc email của bạn bè trong giờ nghỉ giải lao giữa một cuộc hội nghị. Bài thơ "T́nh anh” hiện ra, và đọng lại trong tâm thức một dấu ấn lạ lùng đến nỗi không thể không trả lời ngay.

Người đàn bà bấm phím và hoàn toàn không hiểu tại sao ḿnh lại viết ra những nghĩ suy không phải bằng tiếng mẹ đẻ.

Không thể dừng lại được - những suy tưởng của linh hồn t́nh tứ thứ ba - cho dù bằng bất kỳ ngôn ngữ nào đi nữa.

Và bài thơ: Có khi nào anh hỏi? - bằng tiếng Anh - ra đời.

 

Have you ever asked?

Have you ever asked
Why someone writes you so much?
Why someone calls you to talk about nothing
but just to listen to your voice?

Have you ever asked
Why someone refuses all her dates
because they are not yours?
Why someone doesn’t want to go out
but stays in her room searching your email?

Have you ever asked
Why someone cries silently on her pillow
because she thinks her words hurt you?

Have you ever asked
Why someone feels so sad when you keep silent?
Why someone feels so bad when you are sad?

Have you ever asked
Why someone travels everywhere with your spirit?
Why the first thing that comes to her mind
every morning is your name?

Have you ever asked
If you are in someone’s heart?

Bangkok, 23/6/2009
Phan Bích Thủy

 

Có khi nào anh hỏi?

Có khi nào anh hỏi
Sao một người
Lại viết nhiều cho anh đến thế
Bấm điện thoại
Rồi lặng câm
Chẳng nói
Tim đập phập phồng
Tiếng mạch máu
Tuôn ào nhịp sống
Anh có biết?
Nghe giọng anh cũng đủ
Người ấy... thấy ḿnh
Có tất cả không anh?

Có khi nào anh hỏi?
Sao một người chẳng hẹn ḥ ai cả
Giản dị vô cùng
Người hẹn... có là anh?
Sao một người chẳng ra ngoài lượn phố
Loay hoay căn pḥng nhỏ
Đợi chỉ một...
Email...

Có khi nào anh hỏi?
Sao một người
Thổn thức hoài bên gối
Mỗi khi trót nặng lời
Trách...
Hờn...
Giận...
Cũng bởi quá nhớ anh

Có khi nào anh hỏi?
Sao người ấy buồn
Mỗi khi anh trầm tư xa vắng
Người ấy xót xa
Cùng những nỗi niềm anh

Có khi nào anh hỏi
Một người đi muôn nơi
Hành lư nhẹ tênh
Là linh hồn anh đó
Môi thầm gọi tên anh mỗi sáng
Người ấy nghĩ về anh
Mỗi phút...
Mỗi giây...

Có khi nào anh hỏi
Nếu biết ḿnh luôn trong tim ai đó?

Bản dịch của Phương Giang

 

Từ một trái tim đàn bà yêu, các xúc cảm vật vă kiếm t́m ngôn từ giải phóng cho những niềm đau, thể hiện của nỗi nhớ thương, buồn đau và ngóng chờ tha thiết trong một dạng t́nh người cao quư nhất: T́nh yêu!

Để bắt gặp những trái tim đàn bà khác cao thượng, trong sáng, có tri thức, cùng nhau giăng tơ, vắt ngang bầu trời vĩnh cửu những sợi tơ êm đẹp dệt từ một rung cảm duy nhất: Anh.

Đấy là khi Thượng đế cho ḿnh gặp nhau! (Hà nội 27/6/2009)

 

                                                           (Valentin 2014. február 14.)
                                                                    Nguyễn Hồng Nhung