DemMotMinhVoiChu-NHNhung

 

ĐÊM MỘT M̀NH VỚI CHỮ

 

 

Bạn đă thưởng thức trạng thái đêm một ḿnh với Chữ bao giờ chưa?

Trên đời không có ǵ tồn tại nữa- chỉ c̣n đúng một đối tượng: điều ta muốn viết ra.

 

Có thể đấy là một tư tưởng, một trạng thái, một xúc cảm, một trực giác.

Có thể chỉ là một tia chớp sáng lóe, lạnh toát, buốt giá nhói như kim châm, nhưng cũng có thể là một gông cùm đè dập cổ ta xuống, hoặc đơn giản: là lưỡi ngoáy của ngọn dao, khiến nước mắt ta rưng rưng hoặc rơi lă chă, hoặc tuôn như suối cùng máu đỏ trào sôi trong tim…

 

Với tôi, có lẽ một ḿnh với chữ là lúc tôi  gặp người bạn gần gũi nhất, thân mến  nhất, được nằm trong ṿng tay êm ái ấm áp của bạn mà thổ lộ…

 thổ lộ tha hồ, không cần xấu hổ, chẳng ăn năn, chẳng lo lắng, không suy toan…

 

chỉ cần  dâng hiến…

 

Hiến dâng cái TÔI với tất cả nồng nàn đang có của hơi Thở- sợi dây mảnh mai duy nhất bắc cầu cho thân xác này đi đến với những liên hệ linh hồn vũ trụ - để thở ra hay hít vào cũng đều là trạng thái hạnh phúc của Sự sống, dù ta nhận thức được hay không, dù ta đặt tên nó là đau khổ hay tuyệt vọng, cảm nhận vật vă nó giữa cơn sốt Chết dần hay Sống ngắc ngoải, như bập bênh giữa thăng bằng ảo mộng rón rén lướt trên sợi dây lửa hay buốt giá lưỡi dao băng trong cơn mơ…

 

Chữ là người bạn thủy chung duy nhất không làm phiền cả ta lẫn người khác- v́ bạn ơi có lẽ hiến dâng lớn nhất của đời người là đặt ḿnh vào vị trí của người khác để suy nghĩ, lựa chọn và hành động- để người khác không cần cảm thấy ta đang đau, ta đang  cô độc, đang buốt giá và sẵn sàng thế mạng thay cho người khác.

 

Chữ sẽ cúi xuống an ủi tâm hồn bạn, khi bạn mang cái cao thượng làm người chia xẻ với cỏ cây hoa lá thiên nhiên sự phản bội, ḷng tự kiêu và nỗi ruồng bỏ ngu xuẩn đồng loại  với bạn, khi người đời ngạo mạn dẫm lên những ḍng chữ hiến dâng bạn rải dưới chân họ…

 

chữ ôm hôn đôi mắt đẫm lệ đau của bạn đúng lúc chuông điểm khắc Giáng sinh- sự sống  trở về từ những nhành non xanh khác của cây đời  kết bằng đúng những chữ cái hôm qua c̣n làm bạn đau…

 

V́ T́nh yêu  gột rửa bằng chữ, được đánh thức lần nữa bởi những tính từ âu yếm và những trạng từ hân hoan, c̣n các động từ  can đảm ràng buộc những trái tim khát xẻ chia vào một nhịp cầu mơ mong mỏi, để những dấu chấm than, dấu hỏi, những ba chấm chỉ c̣n biết th́ thầm dai dẳng trong những câu hỏi mơ màng, bởi mơ màng- như trực giác- là trạng thái  cứu vớt sống hiến dâng:

 

EM YÊU ANH

 

CÓ THƯƠNG EM KHÔNG?

 

ĐỪNG  XA EM  NHÉ….

 

 

Nhắn giùm tôi bạn hỡi  -   Người tri ân với Đêm có phải bằng Ơn của Chữ?

 

Nguyễn Hồng Nhung

(Bp. 2010.03.09)