KyNiemNgaySinhNHNhung

Kỷ niệm ngày sinh

 

Đă sang đúng ngày sinh của tôi. Trân trọng, như thể người ta chờ đợi phút giao thừa, chuông đổ hồi thánh thót ngân xa, pháo hoa bắn đầy trời, rượu sủi bọt, tiếng hát từ dàn đồng ca của các thiên thần đâu đây vang vọng tới…

Tôi mỉm cười, ngồi gơ bàn phím.

Hiểu ra một điều: đầu tiên và sau cùng, c̣n lại một ḿnh.

Chẳng bấu víu vào ai, chẳng t́m ai, chẳng mong dựa dẫm, chẳng chờ bất cứ niềm hạnh phúc lớn lao nào. Đau khổ phút này đi vắng, không gặm nhấm, không quằn quại, v́ thấy: mỗi người có một vũ trụ riêng, chớ lấy vũ trụ của người khác, làm của ḿnh, rồi ảo vọng.

Điều duy nhất, con người có thể làm được: phát tín hiệu.

 

Cho người khác hay cho bản thân ḿnh?

Có lẽ cho cả hai.

 

Cho người khác, là lúc ta bày tỏ sự nhận thức và t́nh cảm của ḿnh với cái Khác của người khác. Thật may mắn nếu cái Khác này hợp với ta và làm ta sung sướng. Nhưng chớ quên, sau rốt, đấy chẳng phải thế giới của ta.

 

Phát tín hiệu cho ḿnh: là khi ta bày tỏ Ta nhận thức và sống như thế nào dưới tác động của thế giới này. Ta tiêu hóa thế giới này ra sao? Chịu được nó hay không?

Điều quan trọng nhất: đây là tín hiệu của riêng ḿnh ta với thế giới, bởi vậy, chắc chắn ta đơn độc, đơn độc từ trong ra ngoài, từ ngoài vào trong. Vấn đề c̣n lại duy nhất: lúc nào, thời gian bao lâu ta đi t́m người đời để vui vầy phút chốc, tạm quên đi trạng thái một ḿnh này.

 

Tại sao vẫn cứ muốn yêu? Một người nào đấy? đi t́m sự ḥa đồng làm một, để có cảm giác ta nằm trong vũ trụ, và vũ trụ không bỏ rơi ta?

 

Cuối cùng, té ra t́nh yêu từ hai cá nhân chỉ nằm trong niềm vui công việc, công việc sáng tạo ra một cái ǵ đó, trở thành thực thể thứ ba, như thể trút hết tinh túy của sức lực tinh thần vào đấy, mới đủ độ cho nỗi cháy bỏng yêu đương, v́ cá nhân con người, không chịu đựng nổi sức hủy hoại của t́nh yêu.

 

Duy nhất một thứ chịu đựng nổi lửa thiêu đốt của t́nh yêu, trong một khoảnh khắc: xác thịt. Tượng trưng đẹp nhất của cái hữu hạn: dùng xác thịt đi hết một cơn điên của t́nh yêu tinh thần. Vậy mà chính tinh thần giải thoát cho xác thịt, cho dù sự giải thoát này đau đớn như một cơn sinh đẻ : vứt bỏ một phần cơ thể mang niềm vui cho bản thân ḿnh.

Vượt qua giới hạn khó khăn này, một sinh linh, thôi buồn bă, một ḿnh đi trên đường Thu vắng, lá vàng bay lao xao bỏ lại sau lưng, nh́n nắng ươm như mật, tâm hồn nhẹ bỗng, thênh thang, bay bổng cùng ṿm lá xanh rợp trên đầu, và hiểu: đúng thế, chỉ c̣n lại trạng thái một ḿnh, cái duy nhất có thật lúc này, với ta…

 

Chưa, chưa hết.

Bởi c̣n nhận ra nắng vàng, lá xanh, hoa đỏ, là ta c̣n đam mê, c̣n biết hiến dâng, kể cả hiến dâng nỗi khát cháy tự thân, như đôi chân tự dẫn cơ thể lên dàn lửa, để tri thức này, t́nh cảm này, trong một phút biến thành ngọn lửa rừng rực, cháy trọn một kiếp tro bụi h́nh hài …

 

Hăy đợi, hỡi Ta!

(2008-09-28. HN)