Người đàn bà châu Á bên hồ

 

                    Người đàn bà châu Á bên hồ

 

 

Mặt hồ màu ghi xám nhạt, khi chưa đến gần tưởng chừng bầu trời và nước ḥa làm một, ẩn sau màn sương ảo giăng khắp đất trời, khiến một chiếc lá vàng rời cành bay lơ lửng tự dưng mất cuống, một bóng người ẩn hiện tự dưng mất chân...

 

nhưng càng đến gần nước và trời càng tách nhau ra rơ rệt.

 

Đang là giữa tháng mười.

 

Người đàn bà lững thững dạo bên bờ hồ.

 

một h́nh ṿng cung lá vàng suộm xoay hồ thành h́nh trứng. Một màn sương mỏng hụt sâu cuối hồ vẽ lên trời  thoai thoải h́nh núi.

 

Mặt nước nhấp nhô bởi lũ hải âu chập chờn cánh nhào lộn, căi vă nhau bằng những tiếng hú choanh choách, chua ng̣m...

 

Tất cả dường như không liên quan ǵ đến nhau.

 

Người đàn bà từ nửa bên kia của trái đất đến đây, đứng lặng bên hồ. Nơi đấy bốn mùa nắng cháy bỏng, bầu trời lúc nào cũng trong veo, xanh thẳm, gió nồng nàn hôn cây trái chín thơm tho...

 

Tựa như mặt hồ này cắt ngang trái đất.

 

Chỉ cần xoay ḿnh, dang tay: tay trái là nơi sinh ra nàng, c̣n tay phải là một xứ sở khác, nơi đó ẩn náu một người đàn ông đang u sầu.

 

Một người đàn ông có thể đang rỉa từng tế bào thần kinh ṃn mỏi bên ly rượu và điếu thuốc trong quán, nhưng cũng có thể đang tan ra thành những tảng màu vàng của thu mưa dầm ướt nhoẹt bên cánh rừng ngoại ô...

 

Tất cả dường như không liên quan ǵ đến nhau,

 

nhưng không thoát khỏi ṿng tṛn chảy dài thành h́nh trứng của mặt nước hồ này,

 

nơi chỉ đến gần mới thấy nước và trời tách rời nhau

 

c̣n từ xa xa nh́n lại: những bóng h́nh thiếu hụt vặn vẹo trong màn sương màu ghi xám nhạt, như thể những khúc xạ ánh sáng làm gẫy toàn bộ tổng thể...

 

Không sao...không sao...không sao....

 

Có một lần bất chợt nào đấy trong đời, chúng ta đă nh́n thấy cầu vồng bảy sắc,

anh và em đều đă mệt nhoài những cơn vật lộn sinh tồn bảy ngày trong tuần,

 

 anh có  biết chân nến chính giữa bảy nhánh nến đang tỏa sáng trên bàn thờ người Do thái, là điểm tṛn cần quay lại của vũ trụ, của tâm điểm linh hồn...

 

người đàn bà châu Á bên bờ hồ một chiều sương tháng mười, vô ích đếm đo sắc màu trời đất, chưa đủ, chưa đủ  điểm kết một ṿng tṛn bảy sắc...

 

người đàn ông quằn quại chân trời nào đó, vô ích rắc reo nỗi vô vọng t́m kiếm, chưa đủ, chưa đủ bảy sắc cầu vồng ngọn lửa cháy trong tim...

 

Khêu lửa cháy bùng lên đi anh,

 

cho linh hồn- Sự sống- tỏa trọn một ṿng vũ trụ quay!

 

 

Nguyễn Hồng Nhung

(Balatonfüred. 2009-10-26)