NhungHatSuongTrenCoNHNhung

 

Những hạt sương trên cỏ

 

 

 

Buổi b́nh minh thức dậy, bước ra đường,

Anh có nh́n thấy những hạt sương vương trên cỏ ?

 

 

Đấy là em, đêm lặng lẽ dạo chơi trong công viên.

Đêm Xuân.

Em vạch lá, t́m nụ orgona tím duy nhất sót lại trên cành.

Em bóc nhựa đang âm ỉ trào dọc thân gỗ, mang mùi thơm xa vắng, gợi hương hẹn ḥ đầu tiên…

Em dịu dàng bước giữa những cành mềm xanh ẩm ướt, x̣a xuống má,

có phải thuở thiếu nữ em đă mơ đi t́m anh như thế ?

Mang theo một lẵng quả thông của Pautôpxki, một cây phong non trùm khăn đỏ của Ajmatov, một h́nh bóng chàng quư tộc cô đơn đến với Jane Eyre ?

 

Ta ngồi xuống cỏ, mở trang sách cuộc đời đọc dưới ánh sao đêm.

Trang sách sao kỳ lạ, chẳng gọi ta vào những triền miên mơ ước,

 

Một chiều bên bờ biển, cô bé ngắm thủy triều lui,

Mơ được gặp hoàng tử trong lâu đài xây trên cát,

Và rơi lệ lần đầu tiên, khi biết b́nh minh lên, nàng tiên cá sẽ vĩnh viễn biến thành bọt biển, vô ích được Chàng ôm trong tay, cùng nhảy múa suốt đêm…

 

Trang sách vẽ mảnh vườn con sau nhà, có bụi ngâu dấu diếm một thanh ghế gỗ, để cô bé thuở nào, sau chiều mưa, chống cằm ngồi ngắm lá rơi, nghe dế hát, nh́n kiến nhẫn nại xếp hàng, mơ về một miền thổ lộ…

 

Trang sách có lũ con trai rụt rè liếc trộm,

Sao những chàng trai khiêm tốn ấy không cướp lấy ta, đưa ta bay đến xứ hoang vu xa lạ, nơi có những nụ cười rụt rè, những lời âu yếm ngắn ngủi…nhưng là nơi có những tâm hồn biết kính trọng bản thân ?

 

Để trang sách đêm nay không dày lên thêm,

những nỗi buồn tha thứ, những nhượng bộ lạc loài, những b́nh yên dối trá, đánh tráo nỗi tự trọng của con người với mặc cả sinh tồn ?

 

Cuốn sách đời, ghi thêm đêm nay,

 gặp Nhau như định mệnh,

như đêm suy tư,

 lúc nào cũng rất dài,

nỗi buồn đọng rất lâu,

và ḷng người bao giờ cũng mau tha thứ…

 

Những đốm lửa lập ḷe, sáng trắng lá đêm,

 gọi em,

Về bên anh lặng lẽ,

Hôn những niềm vui san sẻ,

Những câu chữ chứa hồn,

Những cao thượng đời thường,

 tái hiện về, giữa giấc mơ, ta tưởng mất.

 

Để rạng sáng mai này

 ta bỗng nghe trong không gian làn nhạc êm ái, như tiếng đại phong cầm ngân nga buổi rửa tội,

 gió ban mai nhẹ nhàng gấp lại

 trang sách đời phiền muội, ưu tư…

 

Để :

 

Buổi b́nh minh thức dậy, bước ra đường

Anh có nh́n thấy những hạt sương vương trên cỏ ?

 

 

Là những hạt nước mắt buồn vui em, đọng lại đêm qua

Đợi tia nắng anh, hôn khô mí mắt.

 

 

(2008.05.21 HN)