ThuNHNhung

Thu

 

 

 Nỗi nhớ sang thu,

 giống chiếc lá phong đang ngả màu, bay nhẹ đến cửa sổ pḥng ai, chờ nhẹ nhàng cửa mở,

 để lá khẽ đậu trên bàn,

 ai bất chợt, nhận ra…

 

 

Trời nghiêng thu,

anh xa thẳm, giữa một chiều nắng nhạt, cuối hè phai,

 để ư nghĩ em, nhớ về anh,

 lẽ đâu từ biệt…

 

Anh,

lặng im như trang sách kín chữ, như những cất dấu suy tư trong những chữ cái chắp h́nh hài,

 muốn em - chiều hè tan, thu tới – hăy mượn âm thanh, gọi tên sự vật?

 

Anh,

 nỗi buốt nhớ xa xôi không hẹn gặp, muốn em định nghĩa khái niệm: nỗi hấp hối kéo dài là ǵ? ở đâu? ai đang chứa chấp?

 

 

Ta có bao giờ màng trạng thái: ngày sống sẽ chia tay ta?

 

Mọi người cứ sống thênh thang, như thể đời sống này là vĩnh cửu. Một mai hy vọng tắt, họ sẽ thay nhau than khóc thê thảm, và ra đi trong nỗi khiếp sợ chưa kịp đặt tên.

 Hoặc từ tốn hơn, bệnh tật sẽ nhân danh ngày giă biệt đến sớm, để từ đó mỗi giờ, người sẽ quen dần trạng thái chết từ từ, và chấp nhận, dù là nỗi b́nh an day dứt.

 

Đă mấy ai nghĩ: ta đang chết đây, giữa khi đang sống?

Đấy chính là trạng thái hấp hối kéo dài.

 

 

Anh muốn em biết: cơn hấp hối có t́nh yêu, hơn một nỗi trống rỗng ra đi? một người yêu ta, nắm bàn tay thổ lộ, hơn một ḿnh lủi thủi đến hoàng hôn?

 

 Anh muốn em nh́n, t́nh ta là như vậy ?

 

Vâng,

 

Em ước nguyện yêu trong cơn hấp hối kéo dài này!

 

 

Thích lắm,

 

Đi giữa biển lá vàng bay tan tác và biết rằng: mai, Đông sẽ cuốn tiếng Thu này xào xạc chia tay, chỉ c̣n mộng mơ khẳng khiu đọng lại, chờ giá rét chôn vùi nốt những mầm mơ…

Đi giữa vàng hoe phai sắc nắng, ngẩng đầu ngắm chùm quả, hôm qua xanh mơn mởn, hôm nay đă nâu vàng, mai gió lạnh về, sẽ quật tan cành, quả văng xuống đất, và hạt tṛn ngơ ngác rời vỏ nứt, sẽ lăn tận chân mây…

Đi giữa phố phường rộn ră một ḿnh, nghe tiếng chuông nhà thở, đổ nỗi nhớ ngày ai cùng ta hội ngộ…

 

Bỗng xa xôi, nỗi h́nh dung gặp mặt, ngỡ ngả đầu âu yêm, tựa vai nhau,

Dù, ḿnh vừa thoáng bóng ta, niềm vui đă cất cao tiếng hát, giữa lồng ngực véo von, khiến không gian quanh ta dừng chuyển động, cơ thể ta bất động, và thời gian – khoảng cách quy định duy nhất giữa ḿnh với ta - bỗng thẹn thùng chạy trốn …

 

Vài khoảng khắc thôi,

 ta mượn màu xanh của rừng cây phủ, mượn sắc thắm của hoa, mượn làn sương mỏng sa, thoáng bay trên hồ nước, mượn những hạt sỏi lăn dưới gót chân, mượn nắng ấm miên man, hôn nụ cười hạnh phúc…

ta mượn chút hồn của thiên nhiên bao la, mượn mộng mơ em, yêu ai ngay từ trên trang sách, mượn giọng nói anh, lời thủ thỉ từ đất, chân thành…

 

Ta mượn một chiều,

 biến nhau thành lâu đài cổ xưa soi bóng bên hồ liễu rủ, thành cánh rừng vĩnh viễn biếc xanh, thành ngọn gió trong veo, thả niềm âu yếm rải xa trên đường lăn tăn sỏi, thành duy nhất một khoảng không gian yêu,

dù tháng ngày tiếp sau đang chờ đợi,

sẽ gọi ta, như một cơn hấp hối kéo dài…

 

 

Em đọc từ mắt anh nỗi mệt mỏi tháng ngày dài,

Anh có nhận từ nụ cười em, cơn đau dấu kín?

 

 

Mặc tất cả, hỡi niềm vui gần gụi,

biết mấy dấu yêu, biết bao tin cậy,

lâu đài này vẫn đứng vững cùng thời gian v́ thế,

tượng đài này, bia mộ này ấm áp hơi thở nhân gian v́ thế,

 dù quá khứ điêu tàn.

 

Em đă cùng anh,

 mượn áo choàng thời gian, tàng h́nh bay về quá khứ,

lục tung những ước mơ, không có bóng h́nh ai…

bay lại hiện tại, nơi dấu diếm giọt nước mắt buồn, những ngả chia đôi,

bay về tương lai, không, làm ǵ có đám mây nào hứa hẹn?

 

Khi trong một chiều hè phai hấp hối,

Em trọn vẹn là Anh.

 

 

Em đang hát nho nhỏ, bài t́nh ca bên cửa sổ,

Khi lá phong xanh nhuộm sắc, biến thành lá phong đỏ,

anh yêu!

 

(2008-08-12.HN)