QueHuongWassAlbertNHNhung

 

Wass Albert

 

Quê hương

 

 

Đúng thế: quê hương, là nơi ta quay về nhà.

 

 Là nơi có người đợi ta buổi tối. Nơi ta nhận ra từng vết ṃn tróc của tường, từng vệt đọng trên thảm, từng tiếng run rẩy của đồ đạc vặn ḿnh.

 Nơi ta đặt lưng xuống giường, không chỉ để ngủ, mà c̣n để nghỉ. Không chỉ để nghỉ, mà để ta hoàn toàn hồi phục .

 Hồi phục lại đời sống, lại toàn bộ con người, tất cả.

 

Nơi ta cảm thấy ta đang ở nhà, đấy là quê hương.

 

Điều ấy không cần nhiều.

 Một căn pḥng là đủ. Nếu có mười người chúng ta ở trong, cũng không sao. Nếu mười người chúng ta cùng muốn một điều, về nhà, khi trời tối.

 Không cần nhiều, chỉ cần một căn pḥng và một cảm giác.

 

 Một cảm giác cực kỳ dản dị: rằng hôm nay tôi đang sống.

 

Có một cái giường, để ta ngủ ngủ, một cái ghế, để ta ngồi, một cái ḷ sưởi, cho ta hơi ấm.

 Và trong cái thế giới rộng lớn, bao la, và kỳ lạ quanh ta, chỗ ở nhỏ bé này không xa lạ và là của ta ngày hôm nay.

 Ta cảm thấy dễ chịu, nếu nh́n ra cửa sổ, khi ngoài kia mưa rơi, hoặc gió thét gào.

Và nếu tối tối, ta trở về đây, ta nh́n thấy những người vẫn đang c̣n quây quần bên ta.

 

Đấy là nhà.

 

Mỗi người có một kiểu riêng đối với nó.

 

 Một mẩu gác xép chật hẹp cũng là nhà.

Một căn hầm nhỏ cũng thế.

 Ngay một cái lều được túm dựng lên, bởi những cành cây khô cũng có thể là nhà.

 

 Nếu con người dựng nhà, từ bản thân ḿnh, và cho thêm vào đó một chút ǵ đấy.

 

 Một cành hoa là đủ, cành hoa ta nhặt được bên lề đường.

Một tấm ảnh, mà ta giữ khư khư hàng năm trời trong túi áo ngực.

 Một cuốn sách. Một chiếc đồng hồ.

Ai có thể kể hết được: hàng trăm ngh́n thứ,  gắn bó với con người suốt chặng đường đi.

 

Điều quan trọng, bạn ơi hăy cảm thấy: bên trái,  bên phải, thế gian này được tạo dựng lên Từ Bạn, với những vẻ đẹp khác nhau của nó, với cả những nỗi xấu xa của nó nữa.

 

 Mặt trời chiếu sáng, mưa lắc rắc rơi, gió thét gào và những đám mây mải miết đuổi theo sau.

 Có nhiều loại hoa đẹp xinh, nhiều cây xanh, suối mát và những con người. Khắp mọi nơi, đằng sau mọi cái là Thượng đế,  Ngài chỉnh sửa lại những nụ hoa, những rặng cây, và những con người, khi,  tất cả ḥa ḿnh vào với Người - vào vũ trụ.

 

Và giữa tất cả những thứ đó, giữa thế gian, là Bạn, ngồi trên một cái ghế, trước bàn.

 

 Cái ghế này, cái bàn này Hôm Nay Là Của Bạn.

 Điều này Quan trọng nhất.

 

 Rồi xung quanh bạn, theo thứ tự sẽ là: hoa trái, cây cỏ, những đám mây, sự thông thái của Thượng đế, và những vô lư thân ái của loài người, tất cả, ngày hôm nay, là của bạn.

 Và thật là tuyệt vời chính v́ thế.

 

Bởi đơn giản, con người sống được rất ít.

 Vẫn c̣n tuyệt vời, v́ sống được ít ỏi như thế.

 

 Nếu bạn hiểu và cảm nhận được tất cả những điều này:

Bạn sẽ không bao giờ bị mất quê hương trên cơi nhân gian.

 

 

Nguyễn Hồng Nhung dịch theo bản tiếng Hung

(2009-03-14)