LoiMoDau

CHỮ CÁI

 

 

Để tặng Ba Mẹ

 

 

    Tôi bắt đầu bằng những từ b́nh thường trong tiếng Việt. Những từ không gây sốc, không khiêu khích ; những từ b́nh dị, không bao hàm một năng lượng đổi mới nào ; những từ cũ kỹ. Tôi đưa chúng vào trong một thế giới bé nhỏ, ở đó, không phải chữ cái tạo thành từ mà ngược lại, các từ góp phần tạo thành một chữ. Khi quá tŕnh đó kết thúc, chữ sẽ từ bỏ bảng chữ cái, nơi chúng tồn tại như những kư tự đơn thuần, để đi vào trang giấy và có một số phận.

    Tôi bắt đầu bằng các chữ cái đơn lẻ, cô độc, độc lập. Các chữ c̣n chưa kết hợp lại với nhau để tạo thành từ, các chữ không có nghĩa.

    Mỗi chữ cái là một cơ thể, một sinh thể, trong đó các tế từ bào vận động. Và đương nhiên, nếu đă là sinh thể th́ những chữ cái của tôi sẽ không bất tử như đồng loại của chúng trong bảng alphabet. Chúng sẽ chỉ có một thời hạn ngắn ngủi để sống, như mọi sinh vật khác. Nếu có một bất công nào mà chữ phải chịu th́ đó là : chúng không thể chống lại ư muốn của người đă làm ra chúng, người đó, trong khi muốn thoát khỏi một giới hạn này đă vạch nên một giới hạn khác. Nhưng cũng có thể nói : chúng đă đến như một tiếng gọi, một đ̣i hỏi được ra đời, và vượt qua cái gọi là ư muốn để ra đời. Bất công đối với từ là ở chỗ : chúng bị bó hẹp trong chữ, chúng không thể sinh sôi nảy nở một cách tự do trong cái cấu trúc thân xác chật hẹp ấy của chữ cái.

    Tôi không hề có một chỗ nào trong cái vũ trụ từ A đến Z, v́ thế mà tôi buộc phải đưa vũ trụ ấy vào cái không gian nhỏ xíu và hạn hẹp của thân thể tôi cao 1m 52 và nặng 45kg. Nhưng tôi biết tôi không thể cầm tù vũ trụ A-Z ấy, nó không lúc nào thuộc về tôi, kể cả khi tôi tưởng rằng đă tạo ra nó. Tôi và nó là một mối quan hệ chưa xác định, mặc dù đă được xác lập. Từ đó tôi bước vào và đi ra…để  trở thành một cái tôi của chữ.