CutVaHoaHong-TuHuy

Cứt, hoa hồng

 

Văn chương là thú vui, nó là một cô gái điếm.

Văn chương được dùng để say sưa, nó là rượu vang.

Văn chương dùng để thoả măn sự thù hận, nó là hung khí.

Văn chương được lấy làm cần câu cơm, nó là mỏ vàng.

Văn chương được sử dụng như cần câu danh vọng, nó là ngai vàng.

Văn chương là dinh dưỡng, là thứ mà ta không thể sống nếu thiếu nó, nó là cứt.

 

Ai gặt hái hoan lạc sẽ ngồi trong nhà thổ,

ai gặt hái mộng ảo sẽ ngồi trên hầm rượu,

ai trả nợ hận thù sẽ ngồi trên nấm mộ,

ai gặt hái bổng lộc sẽ ngồi trên kho báu,

ai gặt hái vinh quang sẽ ngồi trên sự tôn kính ngưỡng mộ,

ai thực sự sống với văn chương sẽ ngồi trên đống cứt.

 

Ngày nào cũng phải ngồi lên cứt, ít nhất mỗi ngày cũng phải một lần.

Và ngày nào cũng phải tạo ra nó. Sống là để làm ra cứt.

 

Kẻ đang ngồi trên cứt tự nhủ: «Cứt giúp mùa xuân làm nở hoa hồng.»[*]

Trong màu sắc và hương thơm của hoa hồng có cả sự hoan lạc, ảo tưởng, sự giàu có và quyền lực tối cao của cuộc sống.

Có cả máu từ những bàn tay lơ đễnh chạm vào gai của nó.

Có cả mùi hôi thối của nguồn dinh dưỡng bốc lên từ dưới gốc.

Trong khi hồng chưa nở hoa, người ngồi trên cứt tiếp tục làm ra cứt để cho những kẻ đi qua bịt mũi nhăn mặt, nhổ nước bọt vào cái thứ cặn bă đang bốc mùi dai dẳng.

 

Có khi hồng chưa nở hoa mà người ngồi trên cứt đă chết.

Chết mà không biết rằng xác bốc toàn mùi cứt.

Gió gói mùi cứt mang về cất trong góc khuất của căn nhà mùa đông

Hơi lạnh bảo quản ngăn không cho mùi khuếch tán.

Hương cứt và mùa đông lẩn quất trong một hợp âm trầm, nặng.

Không gian cô đặc phong toả sự chờ đợi

Thân xác thối rữa trong im lặng

Thời gian hoàn tất công việc phân huỷ với nhịp điệu từ tốn chậm răi

 

Cứt rồi sẽ đi qua mùa xuân để gặp hoa hồng.

 

(04/11/2006-27/3/2008)