SoTheresePNTuy

 

Sơ THERESE

 

Đêm ấy tôi mơ thấy ḿnh trở lại ngôi nhà đó. Ngôi nhà với dăy hành lang và những hàng cột trắng nh́n ra biển. Tôi mơ thấy ḿnh ngồi trước chiếc dương cầm, đánh lên những giai điệu quen thuộc của bản Gịng sông xanh, La Paloma...Tôi mơ thấy Nhi ôm con mèo trắng, mái tóc bù rối, vẻ đẹp hoang dại của nàng. Anh ở đó. Mái tóc bồng bềnh, đôi mắt sâu như ḷng giếng. Chúng tôi ăn tối với nhau rồi cùng đi dạo với tiếng sóng biển ru ngàn năm.

Đó là một nơi chốn thần tiên với cái tên gọi : " Nhà của biển". Chỉ có sự b́nh yên và quên lăng. Không chỉ cho Hồng Nhi mà cả cho tôi. Nơi có tiếng reo một điệu đàn bất hủ trên đỉnh ngàn thông, suốt mùa hè, suốt mùa đông. Hai mươi năm qua rồi, c̣n đâu ! Giờ đây tôi đang ở độ tuổi trung niên, một phụ nữ dong dỏng cao với gương mặt ưa nh́n, đôi mắt c̣n sáng tinh anh. Pḥng ăn rộng nh́n ra biển. Mặt trời lên cao rồi, nh́n xuống biển một màu xanh rất đầy và rất lặng. Chúng tôi hai mươi người với nhiều nghề khác nhau cùng t́nh cờ trên một chuyến tàu đến đây nghỉ mát. V́ t́nh cờ chúng tôi làm quen với nhau rất nhanh, trong đoàn có một nhà báo, tên Trần Phúc, theo tôi từ khi lên tàu. Ngay đêm đầu tiên tôi không ngủ được.

- Chị không ăn sao.

- Tôi ăn đây. Tôi đáp và cúi xuống tô phở gà người bếp mới bưng lên.

- Sáng nay đoàn định đi viện Hải Dương học, chị cùng đi chứ.

- ...

- Hay là chị có chỗ khác để đi rồi.

Làm sao cho anh ta im miệng bây giờ, tôi giả vờ cắm cúi ăn. Trần Phúc không hỏi nữa, tôi biết anh ta đang ngồi nh́n tôi bởi mùi thuốc lá thơm gắt thoảng qua mũi.

..." Anh đứng ngoài cửa, đôi mắt sáng tinh nhanh pha lẫn chút ḍ hỏi. Người bịnh mà anh giao cho tôi là Nhi Hồng, cô bé đẹp nhất và đặc biệt nhất trong số các bịnh nhân của khoa Tâm Thần. Tuy nhiên trường hợp của cô ta chỉ là mất trí nhẹ. Một thời gian gần gũi những người thân sẽ hết.

- Hôm nay sơ đến muộn.

- Sáng nay sơ bận qua nhà nguyện.

- Sơ tin ở lời cầu nguyện à.

- Sơ tin.

Cả người hỏi lẫn người đáp đều nực cười, vô lí. Tôi tự hỏi, một người như thế sao không di học một ngành nào khác mà lại học y khoa. Ngay cả tôi cũng có khi không c̣n tin vào lời răn của Chúa : " Ai tin ta sẽ đươc nên. Phúc cho kẻ nghèo khó v́ nước Thiên Đàng là của họ." Huống hồ là một cô bé mà sự thật quá đỗi đau ḷng. Một cô bé điên v́ chiến tranh và bị t́nh phụ ? Ngày anh đưa cô đến cho tôi, cùng đi với bác sĩ Trần Hoà, tôi thấy tim ḿnh thót lại. Trời ơi, một cô bé với một nhan sắc như thế này ư ? Giữa một cô bé gần như mất hết trí nhớ với tôi, lần đầu tiên có một sự tin cậy, nói đúng hơn là sự đồng cảm nào đó. Dù Nhi ở một thế giới khác. Kẻ nào nỡ độc ác với cô ấy ? Đôi mắt của loài dă thú, đôi môi không mấy khi hé nở một nụ cười.

Rồi một ngày, chính anh đích thân lái xe đến.

- Tôi đă nói với bác sĩ Hoà, hôm nay đưa Nhi về Nhà của biển. Sơ sẽ qua bên ấy săn sóc Nhi.

 

 

Tôi biết căn nhà đó. Nơi tôi đă ngầm đồng ư cho gă trai đi theo cô bé, một gă hiền lành gần như chấc phác, một gă nghệ sĩ đúng với danh từ."

Ăn xong bỏ mặc Lê Phúc ngồi đó với những suy tư tôi bước vội ra khỏi nhà khách, đi dọc theo bờ biển. Đi mất chừng 15 phút th́ đến. Đây rồi ! Ngơ vào hai hàng phi lao vẫn c̣n, cỏ dại mọc đầy lối đi. Thật bất ngờ, những chùm hoa lưu ly thảo mọc đầy xen kẽ cỏ dại, nở rộ màu tím ngát. Cỏ cao dày lấn bậc thềm bước lên nhà. Tôi như c̣n nghe vọng lại tiếng cười ḍn trong trẻo của cô bé, những hôm cô bé từ Rừng lao xao trở về với Lá Rừng. Tôi như c̣n nhớ lại, Nhi ngồi bên anh yên lặng, cặp mắt sáng lên niềm hi vọng, đôi má hồng hào. T́nh yêu cháy bỏng trái tim anh, người đàn ông kiêu hănh. Anh yêu cô ta, một t́nh yêu đắm say, mănh liệt hơn bao giờ hết.

Sau lưng trước mặt đều giáp biển. Lối đi đầy phân chim và lá rụng, bâng khuâng tôi đi dọc hành lang. Cúi nhặt một chùm lưu ly thảo, tôi tự hỏi, mùa hè hồn ma Lá Rừng có về đây. Có ngồi trên bức tường đá phía sau nhà trông xuống biển không. Lá Rừng dễ mến, cái tâm hồn ấy thánh thiện quá, trong sạch quá. Anh ta đă góp phần không nhỏ đưa Nhi trở lại cuộc đời một người b́nh thường. Thứ ngôn ngữ Lá Rừng sử dụng chỉ có ở một tâm hồn nghệ sĩ. Chỉ có nhứng tâm hồn như thế mới đủ sức mang vác gánh nặng của nhân gian. Bằng vào sức mạnh nào của t́nh yêu , hắn đă dần dần chinh phục được, làm cho trái tim của cô ấy mở cửa. Nhưng tôi sợ hăi. Để chữa lành bịnh cho Nhi, tôi không cản Lá Rừng. Và cũng để cô ấy thôi tái lại bịnh cũ, tôi ngăn cản Lá Rừng bằng những điều răn, không cho anh ta tiến quá gần mục tiêu.

Lối đi rải sỏi phía sau nhà hoang vu, tưởng như trăm năm không có ai đến. Tôi trèo lên bức tường đá phía sau nhà có con đường ṃn dẫn ra biển. Nơi đây, đôi bạn t́nh đẹp nhất thế gian trải qua những giây phút êm đềm.

- Chị ngồi đó không sợ té sao ?

Giật ḿnh tôi quay lại, chẳng ngờ Lê Phúc theo tôi đến tận nơi hẻo lánh này. Phúc đưa tay ra đớ tôi suưt chút nữa ngă lộn cổ xuống những bậc thềm đá dăm. Bây giờ tôi mới nhận ra ḿnh đăng trí, leo lên ngồi chỗ cao nhất.

- Lẽ ra chị nên để tôi cùng đi. Nghe nói gần đây có một biệt thự bỏ hoang tuyệt đẹp nên tôi đi t́m, là nơi này sao ?

- Là nơi này, vâng.

Lê Phúc lấy máy ảnh ra chụp mấy kiểu, có lẽ anh cũng chụp tôi.

- Tuỵệt vời.

Anh ta bỏ máy vào túi xách đeo vai, theo chân tôi bước lên hành lang. Ngôi nhà thật quạnh quẽ. Ngày cưới họ đă tổ chức một lễ hội tưng bừng nơi đây. Giờ đây, dăy hoa giấy trồng trước hiên nhà vẫn xanh tươi - giờ đây không phải đức tin trong tôi đă mất mà Chúa đă chết trên ngọn đồi Gogôtha.

- Nơi đây đẹp thật, một nơi lí tưởng cho những người yêu nhau. Lê Phúc nói.

Bây giờ họ ở đâu. Theo ư nguyện của Lá Rừng, anh mua một miếng đất trong rừng lao xao, chôn cậu ta, để cậu ta nằm đó, muôn đời nghe sơng vỗ. Anh chịu mọi phí tổn đám tang. Nhi theo sau tang lễ, như thể con người cô đă chết. Lá Rừng đem theo xuống mồ tất cả những ǵ cô nhớ : " mây, núi, cḥm sao, ngựa hồng bay qua sa mạc." Đó là ngôn ngữ hắn ta. Như những ǵ cô không nói mà thể hiện : chiếc khăn quàng trắng, mái tóc bù rối, dáng ngồi im bất động. Như những ǵ Lá Rừng nói với Nhi kể lại cho tôi nghe : " tôi là bạn, bạn của mây trời, của chim, của sao, trăng và biển, em biết không ? " Hắn tặng cho Nhi những tạp chí thời trang kí tên Lá Rừng. Một cái tên hoang dại như con người gă lang thang. Gă tượng trưng cho cái đẹp mà tuổi trẻ bây giờ ít có. Tính quả cảm, tự nhiên, ḷng tự trọng, thuần khiết. Gă thuần khiết bởi v́ hắn không có tham vọng. Hai kẻ không tin Phật, tin Chúa, ngày lại ngày cùng nuôi lớn lên trong nhau cái mầm cây tốt nhất của tự nhiên là hơi thở của đất trời. Của lá. Vĩnh Tâm thiếu những cái đó, anh chỉ sống thật con người của anh khi đàn.

Một người trạc bốn mươi tuổi, râu quai nón, thân h́nh cao to bậm trợn khiến cho khuộn mặt thêm phần hoang dại dữ tợn bước lên thềm nhà. Nhữhg bước chân rầm rập thay v́ dừng lại trước cửa chính lại đi ṿng ra phía sau nhà chỗ tôi đang đứng ngẩn ngơ với những hồi ức. Tôi nhận ra anh ngay, cái nh́n trong đôi mắt một mí ḍ hỏi, ngạc nhiên và hiền từ gần như trái ngược lại với con người. Chắc anh ta không nhận ra tôi, tôi trong bộ vestcan màu tím nhạt, tóc cắt ngắn.

- Cô là ai ? Anh ta ngưng lời nh́n tôi chằm chằm. Đừng, hăy đi đi, đừng nh́n tôi như thế.

Cầu cho qủy bắt anh ta đi, tôi vội vàng đi qua mặt anh ta, lúc Lê Phúc hiện ra ở khúc quẹo, chỗ tiếp giáp hai đầu hành lang.

- Chị về chưa ? Suốt chuyến đi, Lê Phúc lẳng nhẵng theo tôi nói đủ thứ chuyện. Kiến thức của anh ta rộng.

- Tôi ... tôi quay lại nói với cái người vừa cất tiếng kia. Tôi có biết nơi này, trước kia đây là ngôi nhà đẹp nhất Nha Trang. Tôi nói vụng về, nhưng h́nh như người đàn ông kia không nghe, tiếp tục nh́n tôi. Lê Phúc gật đầu phụ hoạ, ừ, chỗ này đẹp thật đấy, anh ta nói để mua ḷng. Và để bào chữa cho sự lúng túng của tôi.

- Chiều nay đi Ḥn Chồng, ta về chứ ?

- Không, tôi muốn ở lại đây lát nữa. Tôi nói. Tôi có thể vào nhà được không ?

- Không dám, mời Thầy và cô vào. Anh ta đáp, có phần hơi thiếu tự nhiên.

Trái với điều tôi nghĩ, bên trong ngăn nắp, sạch sẽ khác thường, tuồng như người cũ c̣n ở đây, tuồng như một thế giới không thay đổi, tuồng như tiếng cười giọng nói của người xưa chưa và không hề mất. Vẫn bộ salon màu đỏ kiểu cổ, vẫn cái bàn tôi và Nhi ngồi bên chiếc dương cầm, trời ơi, lẽ nào Lá Rừng chưa bao giờ chết, lẽ nào Tâm và Nhi c̣n hiện hữu đó ? Chỉ có một thực tại duy nhất là khung cảnh và tiếng sóng biển ru ngàn năm. Phía trên cây đàn, một khung ảnh lớn của Vĩnh Tâm và Hồng Nhi trong bộ đồ cô dâu chú rể. Người trong ảnh đẹp rực rỡ, một vẻ đẹp hiếm thấy, mà chỉ nói đẹp thôi chưa đủ. Trong khi Lê Phúc ngây người ngắm khung ảnh, tôi mở nắp chiếc dương cầm

Những phím đàn sạch bong không một hạt bụi.

Không c̣n trời, không c̣n đất, không c̣n nắng, không c̣n mưa. Những ngón tay tôi lướt trên phím đàn bản La Paloma một thời vang bóng.

Tiếng vỗ tay vang rền khi nốt nhạc cuối cùng ngưng. Hai người đàn ông cùng ngây ra kinh ngạc. Ngạc nhiên nhiều nhất là Lê Phúc. Suốt chuyến đi, anh bám theo nữ này, nữ làm nghề ǵ vậy, anh có biết đâu ! Cô ta có một sắc đẹp tuy không mê hồn nhưng ở tuổi trên dưới bốn mươi thế là vừa độ chín, không những chín mà c̣n quyến rũ nữa, bởi đôi mắt thật khó mà diễn tả, như có như không. Có và không cái ǵ, cũng không biết được.

Thế mà làm say ḷng người mới lạ.

- Thật không ngờ, chị biết đàn. Học từ khi nào thế ?

- Học với ma sơ... từ khi nhỏ, tôi thành thật đáp.

- Có thể nào, cho chúng tôi nghe một khúc nữa ?

- Không. Tôi mỉm cười, có lẽ nụ cười làm cho không khí bớt căng thẳng hơn. Khi nào có vũ hội...Nói xong tôi hối hận. Phúc nh́n tôi rồi rất lanh anh ta tiếp lời :

- Ta tổ chức, nếu như ... anh đây đồng ư, chúng tôi cứ nghĩ nhà không có ai ở. Lê Phúc nói rất khéo, cái giọng của anh khiến không ai có thể từ chối được. Thành Tuân, nếu tôi không lầm th́ chính anh ta, một thời là tay anh chị khắp vùng phụ cận Nha Trang hơi ngạc nhiên về lời đề nghị quá táo bạo. Anh ta nói :

- Anh chị là ai ? Phúc xưng tên rồi lấy máy ảnh ra. Để tôi chụp cho anh và ngôi nhà mấy kiểu ảnh, kiểu nhà này đăng báo kiến trúc cổ được đấy. Nghe nói đăng báo kiến trúc Tuân tươi nét mặt. Sau khi chụp xong vài kiểu ảnh( tôi không chụp ) Phúc tiếp tục thuyết phục Tuân. Nói thuyết phục cũng bằng thừa v́ ngày xưa hắn nổi tiếng là tay anh chị chịu chơi. Không ṣng bạc vũ trường nào không có hắn. Tuân nói. Thật ra th́ em chỉ ghé qua dọn dẹp, chứ vợ em buôn bán dưới chợ lại có nhà riêng gần đó. Thành ra mới để hoang phế thế. Nhưng nếu cô và thầy muốn mượn làm vũ trường không có ǵ khó, em ra tay một chặp trong ngoài sạch bong hà.

Chỉ nguyên cái việc anh ta không bán chiếc dương cầm và bộ sa lon màu đỏ kiểu cổ, hầu như tất cả đồ đạc vẫn c̣n y nguyên, đủ để khiến tôi nhận lời. Một đêm vũ hội tưng bừng nơi này ư ? Ngày trước không những gă là tay anh chị sừng sỏ mà c̣n là một gă hào hoa, mặt trái con người nào cũng thế, có những bộ mặt mà ta không ngờ đến, đằng sau thiên thần có thể là ác qủy và ngược lại. Tuân ở trường hợp thứ hai.

- Anh thật khéo nhiều chuyện đấy, tôi trách nhẹ Lê Phúc. Tuân bước ra ngoài, chúng tôi tế nhị ra theo, nghĩ rằng có thể gă cần đi đâu đó. Lê Phúc và tôi bàn sẽ mở bal tối mai, v́ ngày giờ eo hẹp, vả lại không chớp lấy cơ hội th́ biết đến bao giờ, lời Lê Phúc. Thế là thoả thuận xong. Mọi việc thuê bàn ghế và ban nhạc nhờ Thành Tuân. Không cần một vài ca sĩ hát giúp vui như trong các vũ hội khác, bởi v́ ở đây đă có tôi đệm đàn. Và chúng tôi cùng không có sẵn tiền, chỉ đem theo đủ dùng và mua sắm, có thể phải kêu gọi mọi người đóng góp cho khoản rượu và bánh.

Cái ư tưởng mở bal tại một biệt thự không người ở gần như bỏ hoang khiến Tuân phấn khởi hẳn. Có thể nói qua chuyện này anh ta có tài tổ chức. Anh ta quen biết nhiều người, không biết bằng cách nào vận động được ba ca sĩ nghiệp dư đến hát giúp vui và không quên mời một số nghệ sĩ ở đây nữa ! Thật tài t́nh cả hai người, Tuân và anh chàng Lê Phác trong một thời gian ngắn, gấp gáp lại tổ chức được một vũ hội có thể nói làm khuấy động cả một vùng trời yên ắng trên biển như thế. Anh em trong đoàn ban đầu ngạc nhiên rồi ai nấy cùng tích cực góp tiền giúp vũ hội thành công. Số người tham sự thật không ngờ : gần một trăm người, kín cả gian tiền sảnh ! Theo chỗ tôi biết mỗi người tham dự đều có đóng góp một số tiền nhỏ.

Họ về hết rồi, sau khi đêm tàn, ngày sắp sáng. Tôi đă làm ǵ thế này, với chiếc áo đầm dạ hội mang theo chuyến đi, tôi đă hát và đệm đàn cho họ nhảy, kể cả Lê Phúc, anh ta cũng hát và hát hay nữa. Tôi được nhiều người tới mời nhảy nhưng tôi từ chối, sau chỉ nhảy với Lê Phúc, anh ta làm mọi người ganh tị khi được tôi nhận lời. Hầu như anh ta xoắn ngay lấy tôi, dứt bỏ anh ta thật vất vả hơn cả ngồi đàn, nhưng v́ lịch lăm cuối cùng anh cũng chịu để tôi yên. Vẻ miễn cưỡng như bị mất cái ǵ qúy giá !

Những giới hạn không chứa đựng tôi nổi, tôi ngạt thở. Sau cái chết của Lá Rừng, tôi cũng chạy khỏi giáo đường, ra khỏi nơi ḿnh nương náu bao nhiêu năm như một kẻ tông đồ trốn chúa. Không ai biết, chỉ ḿnh tôi biết, tôi trốn chạy chỉ v́ tôi hối hận, tại sao tôi không nói với anh ta rằng Nhi đă có chốn, hăy nên gặp cô ấy một lần cuối thay v́ ngăn cản anh ta ? Làm thế chẳng khác nào đẩy anh ta càng mau chạy đến chỗ anh ta muốn đến, thật đau đớn cho mối t́nh của họ, một cuộc t́nh thật trong sáng và thuần khiết t́nh thâm.

Bây giờ họ về hết rồi, chỉ c̣n lại ḿnh tôi trong căn biệt thự, gă Tuân đang cùng vợ chùi dọn đâu đó và cả hai ra về, c̣n lại ḿnh tôi. Nhưng không như tôi nghĩ, vẫn c̣n một người trong pḥng, hơn 1 giờ sáng rồi, đêm vui đúng là vô tận nhưng ngày cuối cùng th́ cũng hết, và đêm cuối cùng rồi cũng qua. Tôi ngẩng lên, ai đó vừa đặt li sữa vào tay tôi.

- Cô Lan, uống cốc sữa rồi đi ngủ.

- Tôi cám ơn, anh chưa về sao.

- Dạ, tôi nay em ở lại v́ ngày mai không đi làm, bao giờ không đi làm em mới ở lại.

- Vậy anh đi ngủ đi, tôi là khách bất đắc dĩ khuya nay.

- Bởi v́... trước đây cô ở đây mà...

- Bởi v́ tôi c̣n nặng nợ với nhân gian, cho nên không quên được Nhi. Mà có lẽ người đáng nhớ nhất là Lá Rừng.

- Hay thật, anh ấy là một người tốt. Một người tốt thôi chưa đủ, cần phải có mánh khoé và thủ đoạn nữa. Cần phải tỉnh táo và thực tế, cần có tàn nhẫn pha trộn thông minh, nghệ sĩ và máu tham, thiên thần và ác qủy...

- Thôi ! Tôi cười trong nước mắt. Anh ta luôn như thế, cho dù hàng chục năm đă trôi qua. Mười ngón tay ră rời, trái tim khô lạnh giờ cháy bùng lên chốc trong ngây ngô tiếng đàn. Thần trí điên đảo, tôi thú thật chỉ muốn lăn ra đó ngủ một giấc ngay giữa sàn nhà nhưng tôi lại nói, tôi nghe giọng tôi gần như th́ thào, trong đêm khuya khoắc nghe lạ lùng.

- Không cần phải vừa là nửa này vừa là nửa kia. Có hệ trọng ǵ ! Người ta đều sống cả, đều thông minh và tài trí cả. Khác nhau ở chỗ, anh có biết lúc dừng là lúc nào không ? Không phải để hạ cánh an toàn, cái ấy dành cho người khác. Mà chỉ làm thế nào để sống. Sống thật sự, chứ không là một con người khác. Bao năm nay tôi là một con người khác, đôi khi một cuộc đổi thay cũng cần thiết để ḿnh trở lại là ḿnh, hoặc là thế hoặc là mất trắng. Nhưng lương tâm đạo đức không bạo động, không loai trừ. V́ thế cho nên, tôi vẫn c̣n giữ được cho ḿnh tiếng đàn, thật ra từ lâu tôi không hề đụng đến nó.

- Cô không khác ǵ bác sĩ Vĩnh Tâm, ông ta là ông.

Đáng lẽ lấy tay ra hiệu cho hắn lui đi, tôi lại nói :

- Ở lại, tôi có điều muốn nói.

Những điều được phun ra trong giếng thẳm trái tim. Lương tâm tôi bị dằn vặt nhiều sau cái chết của Lá Rừng, họ là đôi bạn t́nh đẹp nhất nên tôi t́m mọi cách cản trở họ, sợ cô lại tái phát bịnh cũ. Cái ǵ đẹp quá thường mong manh. Mong manh dễ vỡ như mối t́nh của tôi.

Thành Tuân nói :

- Sơ Therese, đó là số phận.

- Không, đó là tánh ích kỉ của tôi. Tôi đă không nghe theo điều răn của Chúa.

Dù tôi nói thế nào, anh ta cũng nhất định không tin. Thú thật với ḷng ḿnh, tôi khó quên được họ. Khuôn mặt của Lá Rừng là khuôn mặt của kẻ đăng tử lăng mạn, một tâm hồn thuần khiết nghệ sĩ. Bây giờ t́m đâu ra được một người như gă ? !

Cởi bỏ chiếc áo ḍng, việc này đúng hay sai, tôi không lí tới.

Tôi không biết làm thế nào ḿnh lên lầu được để ngủ.

Sáng hôm sau gần 10 giờ tôi mới dậy, Tuân để dành thức ăn sáng cho tôi do anh ta làm. Và anh ta đợi tôi.

- Cô ngủ ngon chứ, có ông Lê Phúc đợi đấy.

- Phiền cho anh quá. Từ ngoài bậc thềm nắng, Lê Phúc bước vào. Anh ta trông thật bảnh trai với sơ mi xanh sọc trắng. Ngồi xuống bên tôi anh chăm chú nh́n tôi ăn. Tất cả nỗi niềm đều bộc bạch hết từ đêm qua. Vẻ như Phúc chuẩn bị cầu hôn ai ? Vẻ như tôi chuẩn bị cho một trận chiến, chưa đánh đă thua.

- Mai Lan, chị có dạy đàn ?

- Tôi dạy cho trẻ em cấp mẫu giáo và cấp 1. Đây là kinh tế của tôi mà.

Anh ta đằng hắng.

- Nói thế này không phải, chiều nay tôi mời chị đi Ḥn Chồng.

Kể từ khi tôi chịu mở nắp đàn, những thanh âm xô đuổi nhau khắp gian pḥng được bài trí lộng lẫy ấm áp.

Và từ giây phút đó tôi trở lại là tôi, con bé Mai Lan nghịch ngợm trèo qua tường nhà trốn học bị cha gới vào trường ḍng để được học hành tử tế hơn. Hay là để trở thành một cô gái quyền qúy. Tôi đi quá xa rồi chăng ? Không đúng, tôi chỉ đang trở về với chính ḿnh. Thế thôi.

Chúng tôi đi chơi suốt một buổi chiều, Nha Trang dường như không bao giờ thay đổi, vẫn những con đường rợp bóng dừa ven bờ biển, những con đường xanh màu biển, những phố dài lộng gió trùng khơi. Chẳng có chi khác lạ, dù năm tháng trôi qua, hơn hai mươi năm qua rồi c̣n đâu. Mỗi người đă yên một phận. Chúng tôi vào một tiệm ăn sang trọng, chỗ ngồi rất thuận tiện - họ phân từng khoang nhỏ . Nh́n vào mắt Lê Phúc tôi hiểu anh muốn ǵ, từ ngày Lá Rừng mất, lần đầu tiên tôi đi chơi với một người đàn ông lạ. Tôi không cuồng tín đến nỗi phủ nhận mọi giá trị của yêu thương, tôi chỉ bị nỗi ân hận dày ṿ. Và cả tôi cũng sợ hăi. Chốn nhân gian đầy rẫy điều ác, nhưng âm nhạc th́ không. Không phải đến chiều hôm ấy tôi mới nhận chân được điều đó. Tôi chỉ nhận chân được giá trị của chính ḿnh qua những điều ḿnh cảm nhận, hành đông, từ Lê Phúc và cả người khác.

- Mai Lan, ngày xưa em từng vô ḍng tu ?

- Làm sao có thể yên ḷng ở một nơi thay v́ đi đây đi đó rao giảng ḷng nhân ái. Tôi nói khác đi.

- Mai Lan, Phúc chợt cầm tay tôi. Tôi, tôi yêu Mai Lan, tôi muốn... Nếu như ḿnh có hôn nhân với nhau ? Chúng ta có với nhau nhiều điểm tương đồng.

Điều anh ta nói là cái điều tôi đọc thấy trong ánh mắt rực lửa của anh ta đêm qua. Tôi cười buồn, không biết phải nói làm sao cho anh biết tôi đă chạy khỏi ḍng tu như một kẻ tông đồ trốn chúa sau cái chết của Lá Rừng. Dù trái tim c̣n lửa cháy, tôi biết khi nào thôi dừng bước độc hành đây vậy mà lời anh ta vừa nói chiều nay làm ấm trái tim tưởng chừng chai sạn.

- Tôi cần có thời giờ suy nghĩ.

- Không, tôi đă suy nghĩ kĩ, đêm nào tôi cũng ngồi đến khuya, đếm tiếng sóng. Em không tin à ? Đếm từng tiếng sóng ! Tôi là một gă từng trải, chai ĺ, không dễ ǵ quật ngă được tôi, vậy mà tôi.. tôi lại cảm thấy ḿnh không thể nào sống thiếu Mai Lan.

- Thôi đi, tôi ph́ cười.

Phúc trả tiền bữa ăn. Tôi từ chối đi dạo trên bờ biển mà trở về pḥng ḿnh. Cần có thời gian. Nhưng tôi biết rằng Phúc đă thua. Dù với trái tim c̣n lửa cháy tôi biết ḿnh vẫn độc hành trên con đường đến với khát vọng t́nh yêu muôn thuở của con người.

 

Huế, tháng 8/2002 14/9/2005

Phạm ngọc Túy.