Câu lạc bộ CM

Du tăng & đêm

ở “hội quán hoang đường”

    (tặng Đ.vn - L.gđ)

 

    1/

    Lần thẩm vấn đầu tiên.

    Đêm sâu. Bóng tối mịt mùng bao phủ. Quy luật sinh hoạt ở đây luôn tránh xa đèn lửa. Chỉ có ánh lân tinh của bầy đom đóm lập ḷe trôi nổi. Tất cả đều ẩn khuất, như có như không. Một màn khói sương vần vũ.

    “Kành”. Thay cho cái vỗ bàn là hai cục đá đập vào nhau chát chúa. Một giọng nói cố tỏ lộ oai quyền, âm thanh như gió rít qua mấy ṿm cây lá thâm u:

    -To gan. Đứng trước mặt tao c̣n không lo biết sợ. Ở đâu? Ai sai mày? Lẫn lộn vào đây từ khi nào? Mục đích ǵ? Mau khai ra những ǵ ngươi đă biết nơi đây? Bây đâu, tội không quỳ phải vụt ngay mười trượng.

    Tiếng roi xé gió rít lên, kỳ quái dường như không có tác dụng ǵ. Giọng nói phạm nhân vẫn điềm nhiên, minh bạch:

    -Vô ích, v́ ta không phải là ma mị. Rơ chưa? Là người, người nghiêm chỉnh. Ta không ở dương gian th́ ở đâu bây giờ? Ai mới là loài ngụ cư bất hợp pháp, hả? Ở “lậu”, đúng chưa nào? Loài ma mị các ngươi - vĩnh viễn bị bỏ rơi - đă trở thành ma đói. Tại sao ta phải nói chuyện với các ngươi? Loài mà ngay chính nó lúc “làm người” khẳng định - ma mị - tuyệt không bao giờ có thật.

    -Phạm thượng. Luận điệu phi-khoa-học.

    Phạm nhân cười ngất. Sau đó là tiếng thở dài:

    -Thôi được. Ít nhất nói chung, ta có thể chứng minh 50 phần trăm khả năng tồn tại của các ngươi. Nghe đây… Tất cả đều có thể “rút kinh nghiệm” ngoại trừ “sự chết”. V́ sao? Không có ai đă chết trở về bảo chính hắn thấy hoặc, không hề thấy ǵ về thế giới bên kia…

    …Ta nói chết thật, một đi không bao giờ trở lại. C̣n “trở lại” - có dăm ba trường hợp - th́ đấy cũng chỉ là “chết giả”. Lấy đâu ra nhân chứng “chết thật” tận mắt tận tai khẳng định có hoặc không? loài ma mị ở bên kia thế giới.

    …Toán học xác suất: cho trường hợp quân b́nh. “Có” hoặc “không” đều 50-50. Không bên nào khẳng định, “phản chứng” được bên nào. Ta nói lại, khoa toán học xác suất. Chỉ áp đặt luận điểm một chiều mới là phi-khoa-học, rơ chưa? “Tin” hoặc không? Tùy ư mỗi cá nhân, song - cùng thiếu nhân chứng như nhau - đừng mạt sát kẻ không cùng luận điểm…

    Tất cả, chung quanh cùng “ồ” lên thích thú. Nhưng gă đầu nậu vẫn kiên tŕ. “Kành”. Hắn lại vỗ hai cục đá vào nhau, lớn giọng:

    -To gan, dám ngụy biện trước công đường. Khi “c̣n sống”, mắt tao chẳng hề thấy qua một con ma nào cả. Tất nhiên, ma mị chỉ là điều hoang đường, không tưởng…

    -Ta hoặc ngươi đều có cụ tổ 18 đời lúc trước… Nhưng có bao giờ nh́n thấy chưa nhỉ? Kiểu mắt không hề thấy, ngươi lập tức bảo cụ tổ 18 đời là hoang đường, không bao giờ có thực. Ha ha… Đồ bất hiếu.

    …Ngược lại nhé, lấy ngón tay đè vào tṛng mắt để thấy: 1 cái ly trước mặt, lập tức “thành” 2 cái. Mắt thấy đấy, chắc ngươi khẳng định ly thứ 2 kia - không hoang đường - là cái ly có thực? Ha ha… Kiểu “mắt thấy tai nghe” đầy ấu trỉ. Hiện tại, lũ nhà ngươi không ma mị th́ là ǵ? Thế, nói đi. Ngươi là ai, hả? Ai đang hạch sách ta trước mặt? Ngươi vẫn chưa chịu “thấy ḿnh”. Ta đang bị “hoang đường” thẩm vấn đây chắc?

    Tên đầu nậu “điên máu” gầm lên:

    -Kiểm soát tại chỗ. Lột mặt nạ, áo choàng đen của hắn.

    “Ô…ô”. Nhiều tiếng la thất thanh. “Quả thật, hắn không phải là ma mị”. Là một thằng người xương thịt. Hắn không thể hội viên “Ma club” ở đây. Sở dĩ đều lầm có lẽ thân thể hắn quá gầy. Vơ mặt nạ, “chơi vào”. Ai bảo hắn không phải là ma thật? Đây đó măi x́ xào “y chang”. Càng giống hơn nữa - khi di chuyển về đêm - hắn như đang bềnh bồng trên đất. “Ô…ô. Là người. Không phải là ma mị”.

    Quái lạ, giọng hắn không to vẫn đầy tràn “trung khí”:

    -Vâng, có giống các ngươi tí chút… Ta cũng không c̣n chỗ để chính thức cư trú. Nhưng mà các ngươi toàn vật vờ, núp lén khác ta xa. Các “hồn ma đặc biệt” quên chưa, hả? Thảm hơn, thân phận các ngươi đă bị phủ nhận kể “từ khuya”.

    …Đúng ra, ta mới là kẻ ra mặt hỏi cung đấy nhé. Giả như ai cho phép lập “Ma club” ở đây? Thằng nào kư? Giấy tờ đâu? Đừng quen hống hách như khi c̣n “nhiệm kỳ dương thế”…

 

    2/

    Lần thẩm vấn thứ hai.

    -Thế nào là ma “đặc biệt” và là ma “không đặc biệt”? Khai mau.

    -Ma nào cũng là ma, b́nh đẳng. Nhưng một số kẻ đă phủ nhận “tư cách ma”. Chắc các ngươi từng hạn-chế-làm-người trong “vùng phủ sóng” nói trên. Khi chết, đương nhiên thành loài “ma đặc biệt”.

    …Đặc biệt, v́ thực tế chả c̣n ai đơm cúng, chả c̣n ai đoái tưởng các ngươi. C̣n “ma không đặc biệt” th́ sao? Hạng sung túc, no đủ và không việc ǵ phải núp lén, xin ăn… Ta nói lại, đơm cúng chứ không chỉ nhớ thương và tưởng niệm. Sao phải cần hỏi thêm chi nhỉ? Tự biết quá c̣n ǵ.

    -Hỗn láo. Không được hỏi vặn kẻ bề trên. Tao cần nghe thêm những “hạn chế” loại nầy.

    -Hậu quả nhăn tiền… Vô thừa nhận, không siêu thoát, đói nhưng không nơi chốn để đi về. Đó cũng là nguyên nhân sinh ra các loại “Ma club” nơi đây: nhu cầu, ḥng nương tựa vào nhau trong tuyệt vọng. Đúng ra, các ngươi đang vất vưỡng, chưa hủy diệt nhờ vào ḷng tốt các loại ma “làm từ thiện”. Loại “ma không đặc biệt” ấy mà. Cũng là sự chia sẻ đầy từ tâm, không vụ lợi.

    Nhiều tiếng nói nổi lên không cần phép tắc, thứ tự. Tất cả đều rên rỉ xuưt xoa. Không khí đầy ủ ê thảm hại. “Hăy cứu lấy chúng tôi”, “Có cách nào hay không?”, “Làm sao bây giờ?”, “Đừng bỏ rơi chúng tôi thêm nữa”. “Về đâu đây, hở trời?”, “C̣n thua cái vỏ chanh”, “Đi đoong thêm một kiếp nhà ma”…

    Tiếng nói của đầu nậu club cố che đi niềm hoảng loạn chung quanh:

    -Nầy nầy, không được lăng quên điều luật. Ai lănh đạo club đây, hả? Tao sẽ… Nghe không? Trật tự!

 

    3/

    Lần thẩm vấn sau cùng.

    -Tiếp tục khai báo trước công đường. Xét v́ tính “nhân đạo” trong luật lệ, cho phép phạm nhân hồi phục sức khỏe để hỏi cung minh bạch.

    Đang nổi lên là tiếng ngáy kḥ kḥ của phạm nhân lười biếng. Bụng đói chỉ húp sương lá cây, đào đâu ra chữ nghĩa?

    Ở đây hệ thời gian chỉ bằng một nửa-tương-đối-dương-trần. Toàn là các phần đêm tiếp nối nhau vĩnh cửu. Im lặng không biết bao nhiêu lâu có tiếng vươn vai và rồi, giọng phạm nhân uể oải:

    -Cần khai báo rơ hơn chứ ǵ? Tốt, sẽ rất đầy đủ nếu chịu lắng nghe câu chuyện. Đừng hùng hổ cắt ngang làm ta cụt hứng. Đă đến đâu rồi nhỉ? Oài…Nghe đây…

    …Giữa các “phần đêm” mà các ngươi đang trôi nổi, thực ra c̣n xen kẽ những “khoảng hở” đại-số-học để tồn tại “phần ngày”. Phần đă bị ánh dương quan trấn yểm. Có hay không? Và khi nào th́ các ngươi vượt qua được “nút chặn các hồn ma”? Đồng nghĩa, có hay không? Và khi nào các ngươi tái-đối-diện ánh mặt trời mà không lo tiêu tan đi thể phách?

    …Vâng, một số do cái chết oan khiên, tức tưởi - các hồn ma chưa đoạn được “nghiệp căn ân oán” với dương trần - gió “nghiệp lực” sẽ giúp chúng vượt qua “khoảng hở” đại-số-học kia… Để “chui lọt” lại cơi dương trần. Tất nhiên, chúng đă không c̣n thân xác.

    …Những hồn ma loại ấy t́m đủ mọi cách nhập vào xác của con người đang sống. Cơ hội duy nhất - thêm một lần - “tái thường trú” nơi đây. Lẽ tất nhiên, âm thầm diễn ra cuộc “ám sát phần hồn” các con người dương thế. Nạn nhân loại nầy “đă chịu chết khi thân h́nh đang sống”. Nhiều, quá nhiều… Nhưng ai hay? Nào có ai truy nă? Ha ha… Cỡ sư phụ Sherlock Holmes tái sinh cũng không t́m ra thủ phạm. V́, “thủ phạm chính hắn vừa là không phải hắn”. Ta đă cắt nghĩa “hai trong một” để các ngươi dễ hiểu.

    …Chúng - sau khi đoạt xác thành công - say sưa mượn năng lượng của người sống để thi hành “công lư cá nhân”… Với t́nh trạng ấy, từ ma mị - thực sự chúng - đă trở thành “quỷ sống” dương gian. Loài có thể giấu mặt trong bất kỳ “xác người” nào. Kẻ khác vẫn không hề hay biết rằng, xác đă “thay xong” phần năo bộ(!) Chúng được nhân gian cảm nhận khá mơ hồ - nói một cách sơ quát - gọi chung, hạng “mặt người dạ thú”. Loại gieo rắc kinh hoàng, cùng tột hiểm ác, bất chấp nhân luân và, khát máu c̣n hơn xa lang sói.

    …Ngành tin học cho biết: Khi “phần cứng” vẫn y nguyên nhưng “phần mềm” đă khác, nội dung sự hiển thị cũng không c̣n chính “nó hôm qua”.

    …“Quỷ sống” khi đă “mượn xác” nhập vào cơi dương trần và bị ảnh hưởng tiếp xúc ánh dương quan. Lập tức, kư ức một “thời hồn ma” kia bị bạch hóa, trống trơn để bắt đầu phần “kư ức của quỷ”. Từ ấy, ta nhắc lại - từ ấy - chúng: không c̣n biết rơ chúng là ai(??). Đă quên. Quên. Quên tuốt luốt…

    …Một nhà nữ tiên tri lừng danh thế giới, mới đây từng sâu xa nhắc khéo “những ngôi mộ sẽ trở thành trống rỗng”. Sấm ngữ tiên báo t́nh trạng ǵ? Nếu không phải quỷ sống - đă “rời ổ” - đang tràn lan vào “thế giới con người”.

    …Sớm hơn gần ba ngàn năm về trước, Thích Ca c̣n cho biết rơ hơn. Ngài liệt kê “lục đạo”. Trong đó, “quỷ” từng được xác minh như một thành phần hiện hữu: thiên, nhân, a-tu-la, súc sinh, ngạ quỷ, địa ngục.

    …Với nhân (người nói chung) và “quỷ” cũng như với các thành phần trong “lục đạo”… Đều có thể thay-đổi-chỗ-cho-nhau qua biện-chứng-luân-hồi. Có nghĩa, chuyện quỷ “chuyển hóa” nên người hoặc người bị “đọa hóa” ra quỷ - với phật pháp - không hề lạ lùng ḱ dị.

    Tên đầu nậu lay quay muốn cắt cúp. Hắn t́m cách “chữa lửa”:

    -Tất cả hội viên nghe đây. Sự “tế nhị” cần chúng ta hội ư. Trước khi tạm giam lại, cho phạm nhân vài giọt sương trên lá.

    Nhiều tiếng “ây…u” không đồng t́nh nổi lên. Bất đắc dĩ, tên đầu nậu đành miễn cưỡng “theo ḍng”:

    -Được rồi. Lệnh cứ tiếp tục thẩm vấn. Nhưng không cho tự ư. Phải trả lời vào trọng tâm câu hỏi. Nghe, chúng tao đúng là ma mị. Ngươi là  người, nhưng là loại người nào, hả? Đừng có mong lừa gạt, nói quanh.

    - Tốt nhất, hăy lắng nghe ta nói.

    …Có loại thiểu số nhưng đa quyền: ví dụ - ngươi - đang chễm chệ trước mặt ta. Khủng-bố-có-luật đấy. Là kẻ sinh sát, nắm vận mệnh mọi thành viên c̣n lại… Kỳ dư, tất tần tật đều vô quyền đa số: ví dụ: lũ chung quanh đang chầu chực, cúi đầu… Chúng vừa “ân nhân vừa là nạn nhân” ngươi đấy…

    -Vô lễ. Rút cuộc mày là ai, mục đích ǵ khi trà trộn vào đây? Nói.

    -Ha ha… Đừng tưởng không có ai “thấu thị” được các ngươi. Tại sao ta phải cần ḍ xét, điều tra kia chứ? Du hí vào “cảnh giới” nầy làm ǵ ư? Nếu không có cái “duyên” cùng lang bạt như nhau. Ngoài ta ra, ai có thể giúp các ngươi “đoạn nghiệp”? Ai hé lộ ra “huyền cơ” làm tiêu tan bóng tối vô minh? Ai đem đến “cơ hội cuối cùng” cho các ngươi v́ phật pháp từ bi?

….Hăy dũng cảm lên. Đă thấy rơ “bến mê” rồi đấy. Nầy, không ai thực đem “công đức” đến cho các ngươi, ngoài “chính mi” duy nhứt. Sợ ánh sáng, lũ các ngươi không mong ǵ “Tự ḿnh thắp đuốc lên mà đi”(*). Ta vốn không mục đích nào khác, đem “đuốc tuệ” rong chơi Lục-đạo-giới. C̣n lại phần “công phu”, do chính các ngươi bước lấy…Ta ấy à? Một du tăng - lang thang nơi hoang dă. Chỉ là người “b́nh thường nhưng không tầm thường”. Vẫn có thể thêm: “hạng vô danh nhưng không hề vô vị - hương vị, không phải vị trí nào đâu”. Là loại không hề “bị thuần dưỡng” bằng thực phẩm hận thù và chia rẽ. Đủ chưa, hả?

….Hăy bắt đầu bằng công án: “ta là ai?”. Ta nhắc lại “ta là ai?”. Tận lực, không phút giây ngừng nghỉ. Các ngươi hăy gầm lên - trong tâm thức hỗn mang - mỗi một câu thống thiết. Và, bắt “chính mi” trả lời ổn thỏa. Vâng, măi cho đến khi bùng vỡ…Tất cả chúng sinh - chả riêng ai - đều phải trả “món nợ cuối cùng” nầy. Nếu không, vẫn c̣n trôi lăn trong “lục đạo”. Để phải thấy, mọi tự kiêu về “hiểu biết trùm trời”, mọi “óc thông minh vĩ đại” đến mức nào, mọi “tài hoa kiệt xuất”… Rất có thể, đều trở nên “thảm trạng của khôi hài”. Vâng, khi mà chính hắn - đơn giản - vẫn chưa từng biết rơ “hắn” là ai? Đi về đâu? Và từ đâu mà đến? Đấy, thông điệp tối hậu - đuốc tuệ - mà chính ta đem đến…

    Những tiếng kêu kinh hăi nổi lên. Chính tên đầu nậu, không hiểu sao đă lặng lẽ buông rơi hai cục đá tự bao giờ. Hắn rên rỉ thành tiếng trong nỗi buốt đau và thống hận giày ṿ. Nghiến răng, hắn muốn gầm lên nguyền rủa. Nhưng bỗng nhiên há hốc. Miệng hắn cà lăm như nói chẳng nên lời: “ta là ai?”.

 

    4/

    Nhà sư lang thang mở choàng mắt ngồi dậy. Ánh mặt trời chói lọi trên đầu, xuyên qua ṿm lá xanh dày đặc. Đây cũng là nơi vừa tá túc qua đêm . Khu hoang địa chập chùng đầy mồ ma không có ai lai văng. Âm khí bốn mùa bất kể nắng mưa. Cỏ trùm xanh bao phủ. Tiếng động trần gian xa lắc.

    Nh́n hai cục đá chừng nắm tay nằm lăn lóc trên đầu, nhà sư lầm bầm như có người đối diện:

    -Đă bảo không c̣n cách nào khác. Chỉ một đêm, ta lại phải lên đường. Chúc các ngươi mau ĺa khỏi bến mê. Cố lên. Đừng quên những ǵ ta nói…

    Cái bóng ốm nhom khật khưỡng bước ra khỏi vùng âm u hoang địa. Rất xa, trước mặt là thị thành hoa lệ. Cái bóng thanh thản bước đi giữa đồi khô cỏ cháy. Một đôi câu hát vu vơ, ngẫu nhiên không cần nhạc điệu:

    “Xuân thu tàn. Hoang ngày tháng. Ta lang thang…

      Cuộc chơi rong. Đời như mộng. Gió qua đồng…

      Theo bạn hiền. T́m quả chín. Tới đồi chim…

      Mây che đầu. Mưa tắm gội. Giấc chiều trôi…

      Cây gậy nhỏ. Gơ lời ca. Trăng sáng đó…”(**)

 

    5/

    Khu hoang địa kia kể từ khi người du tăng tá túc một đêm rồi biệt dạng, vẫn thường nổi lên nhiều tiếng kêu lồng lộng lúc canh khuya. Quá nhiều giọng khác nhau. Hoặc đơn độc. Hoặc đám đông như hàng trăm, hàng vạn cùng rập nhau câu hỏi lạ ḱ… Thứ tiếng vọng khắc khoải, theo gió ngàn lan xa giữa muôn trùng thanh vắng:

    “T…..a………l.....à………a…..i………?”.

 

_____

(*) Phật Thích Ca: “Hăy tự ḿnh thắp đuốc lên mà đi”

(**)thơ THT : “chợt rống ca qua ngày tháng”

(Vườn tượng - mùa Phật đản - 09/5/2017)

Trần Hạ Tháp