Thơ Trần Mộng Tú

                L̉NG NÀNG NHƯ CHÉN CỔ

 

                         (Đánh dấu Hoàng Thành Mở Cửa)

 

                                                                               

                         Tôi múc một bát nước

                        trong giếng cổ ngàn năm

                        tôi vớt một chiếc khăn

                        bằng mây trời thả xuống

 

                         Em có phải chánh phi

                         hay em là hoàng hậu

                         em đứng ở nơi nào

                         sau cột trăm năm cũ

                         khăn áo của vua ban

                         hương c̣n trong nếp gấp

                         trên chiếc chén men xanh

                         môi hồng c̣n in dấu

                         hồn em c̣n nương náu

                         trong viên ngói vỡ tan

                         tiếng nhạc nào c̣n vang

                         những âm thanh vương giả

                         gót chân em c̣n đỏ

                         như mầu sen trong hồ

                         loang loang trên mặt sóng

                         nhuộm thẫm cả hồn vua        

                         bàn tay em ngày đó

                         cầm lưỡi kiếm vô h́nh

                         em cất một tiếng nói

                         đánh dấu cuộc tử sinh          

                         cung đ́nh nào em ngự

                         tiếng cười em vọng đâu

                         sau những bức tường đổ

                         nơi nào em gối đầu.

 

                         Em có phải chánh phi

                         hay em là hoàng hậu

                         em phận mỏng thứ phi

                         hay yêu kiều công chúa

                         tôi nghe được tiếng cười

                         của ba ngàn cung nữ

                         tôi nh́n thấy hàng mũ

                         của những ông quan già

                         tôi theo vết chân qua

                         những căn pḥng thái giám

                         chạm vào một viên gạch

                         nghe rợn rợn trên lưng

                         tôi nhắm hai mắt lại

                         thấy ḿnh giữa lănh cung.

 

                          Nàng đứng sau phù điêu

                          nh́n đám người ngang dọc

                          cả cung điện thâm nghiêm

                          những bức tường bật khóc

                          ḷng nàng như chén cổ

                          đang bị người đào lên

                          làm sao giữ cho nguyên

                          cành hoa mai trong chén

                          hồn nàng như ngói vỡ

                          đang bị người rỡ đi

                          những rêu phong ngày cũ

                          không giữ lại được ǵ.

                          

                          Ôi quân vương dấu ái !

                          Ngài đang ngự nơi nao

                          sao không về bên thiếp

                          mở vạt áo long bào

                          cho thiếp nương hồn mỏng

                          những bàn tay thô bạo

                          không cho thiếp ngủ yên

                          cửa hoàng thành đă mở

                          xô vương triều ngả nghiêng.

 

                          Họ đă kéo nhau vào

                          Hồn nước chia ngàn mảnh.

 

                           Trần Mộng Tú