ChuyenKeDuoiNgonDenDuongTrangHa-2

Phần 4. Những chiếc máy bay qua công viên

 

9. Người chồng Đài Loan thường khen, cô dâu Việt Nam ân cần chu đáo và t́nh cảm. Chờ cơm, nấu ăn, ít đ̣i hỏi.

Chín mươi chín phần trăm người Đài Loan ăn ba bữa ở ngoài đường. Tất cả những gia đ́nh vợ chồng Đài tôi quen, suốt cả năm chỉ nấu cơm vài bữa. V́ vậy những bữa cơm chiều nóng hổi chờ chồng thường làm người Đài Loan xúc động. Trong một xă hội lạnh lùng, con người đang cần thêm nước mắt. Con người Đài Loan cần thứ ǵ đó để tự tôn và tự tin. V́ thế cô dâu nước ngoài xuất hiện.

Họ vẫn nói, chỉ có người vợ ngoại quốc mới hỏi chồng, anh ăn ǵ em nấu. C̣n người vợ Đài Loan chỉ nói, đă mấy giờ rồi mà chưa có ǵ ăn!

Vợ Việt: Anh giỏi quá, lương tháng những ngh́n đô! Vợ Đài sẽ khinh bỉ, thằng bất tài tháng chỉ có ngh́n đô thôi ư? Vợ Việt nói, anh dẫn em đi siêu thị chơi đi! C̣n vợ Đài sẽ nói, anh đưa em đi Mỹ chơi nhé!

Vợ Việt Nam đ̣i, sinh nhật em th́ anh tặng em bánh ga tô nhé! Vợ Đài chỉ nhắc, sinh nhật em nhớ tặng nhẫn kim cương!

“Anh mua cho em cái xắc này nhé!” ư vợ Việt chỉ cái ví ở chợ đêm giá chỉ trăm tệ, c̣n bà vợ Đài hẳn đang nói về cái túi LV giá khoảng gần ngh́n đô. Nếu “cái xắc” thay bằng “cái xe” tức là xe đạp – vợ Việt, ô tô đời mới – vợ Đài.

Và cuối cùng, người vợ Việt trước khi làm ǵ cũng hỏi ư kiến chồng, c̣n người vợ Đài sẽ khinh khỉnh: “Tôi làm ǵ cũng phải báo cáo với anh sao?”

Nhưng giờ đây chồng tôi không cần tới sự nhu ḿ, ân cần, chung thuỷ của tôi, càng không cần tới tuổi trẻ nhan sắc hay học vấn của tôi nữa. Thán không cần tôi hy sinh, tôi chờ cơm, tôi cần kiệm nữa.

Những ngày buồn bă, tôi thường vác cái bụng bầu đi bộ ra công viên trước nhà ngồi. Tôi nh́n những chiếc máy bay trôi qua trên trời xanh. Tôi không hiểu sao trời xanh ở Đài Trung xanh và cao tới như thế, thăm thẳm phẳng lặng. Trên toàn đảo Đài, đi từ Nam lên Bắc, chỉ có Đài Trung khí hậu tuyệt vời nhất, ít mưa băo, nắng nhẹ trời xanh, ngày đẹp trời quanh năm.

Mùa đông, ngay cả những ngày rất lạnh như thế này, trời cũng vẫn trong veo, nắng đẹp.

Không khí ấy thật tha thiết nếu có một cuộc sống lứa đôi đầm ấm, không lo âu ngày mai.

Tôi nh́n những chiếc máy bay đang bay qua trên không trung. Tôi không biết chúng có bay về Việt Nam không. Nước mắt tôi rưng rưng khi nghĩ về điều đó.

Trước đây tôi vẫn nghĩ, ḿnh hiểu biết, chủ động đời sống, biết ăn ở, ḿnh sẽ phải hạnh phúc hơn rất nhiều cô dâu Việt Nam khác nếu sang Đài Loan. Đó là những ư nghĩ rất ngây thơ của những người Việt thuần chất. Khi bản chất của cuộc hôn nhân chỉ là, người ta t́m kiếm những thứ người ta cần. T́nh yêu, chức phận và nghĩa người chỉ là những giá trị phụ gia không đáng giá.

Có lúc tôi nghĩ, hay là ḿnh nghe lời chồng bỏ đứa bé đi. Muốn hạnh phúc th́ đành phải bỏ lại mọi giá trị cá nhân, những quan điểm riêng ḿnh, mà học lấy cách cư xử như một cô dâu mù chữ và cam chịu. Chỉ có cách thoả hiệp đó mới mang lại an toàn cho tôi.

Trong những lúc nghĩ ngợi lẫn lộn ấy, tôi vẫn nh́n lên trời cao, nơi những chiếc máy bay tự do bay qua. Ngửa đầu lên th́ nước mắt sẽ sàng ḅ ngang mặt.

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện quay về Việt Nam. Cuộc sống này tôi đă chọn th́ tôi phải tự chịu trách nhiệm với đời ḿnh.

Không nói được nhiều câu tiếng Hoa, đường xá không rành, tôi chỉ biết đi đến công viên gần nhà.

Không biết những người Đài Loan ra công viên chơi mỗi chiều có nhận ra tôi là một phụ nữ mang bầu bị bỏ rơi?

 

---o0o---

 

10. Bụng tôi ngày càng nặng nề, vào thời gian cái thai được hơn bảy tháng, tôi bỗng bị đau bụng. Cơn đau đáng sợ tới mức, tôi đă nghĩ tới những khả năng không hay. Tôi buộc phải gọi điện cho chồng tôi. Đó là cú điện thoại đầu tiên suốt ba tháng nay, từ lần người t́nh của chồng tôi nghe máy.

- Tôi không phải bác sĩ. Gọi cho tôi làm ǵ!

Chết điếng, trong giây lát tôi không c̣n cảm thấy cơn đau từ bụng, v́ cơn đau từ tim đă át nó đi.

Th́ ra đứa con trong bụng cũng bướng bỉnh y như tôi, nó không chịu trở đầu, và nó đè lên tim tôi chết điếng. Những đêm tôi không trở ḿnh nổi, bị chuột rút, đau đớn khó chịu, chồng tôi nếu về nhà cũng ôm gối ngủ pḥng khác, không ngó ngàng, coi người vợ Việt như một gánh nặng không mong muốn.

Thuư đưa tôi tới bác sĩ gần nhà. Đây cũng là ông bác sĩ đă khám cho Thuư khi cô mang bầu mấy năm trước. Ông bác sĩ cũng kiệm lời, không hỏi han nhiều. Chắc ông quen với việc, mỗi bà bầu Việt Nam là một kho tủi hờn, mà ông chẳng muốn thành túi trút những bi kịch ngoại quốc.

Ngày hôm sau, bất ngờ Thuư gọi lại cho tôi cầu cứu:

- Ngọc qua đây, giúp tao chở con đi bệnh viện, chồng tao đánh nó rơi từ trên lầu xuống!

Trời, tôi tự tiện đến nhà Thuư, chắc chồng nó lại đánh nó rơi từ trên lầu xuống như con nó thôi. Nhưng tôi vẫn phải đi. Lúc đi bộ xuống cầu thang, tôi gặp Thán đi lên. Tự dưng buổi chiều rảnh rỗi ông về nhà?

Thán giữ tôi lại, kêu lên nhà. Trong lúc cấp bách tôi vội vă:

- Cho em đi một chút, bạn em cần em giúp. Chồng nó đánh con nó bị thương.

- Đă bảo chuyện riêng nhà người ta không ai có quyền xía vào!

- Em xin anh, cho em đi, bạn em cần em giúp! Cô ấy là cô dâu Việt Nam. Em chỉ đi với nó đến bệnh viện rồi em về ngay.

- Mày không nghe lời tao th́ mày đi luôn đi, đừng về nữa!

Trời rét buốt năm độ, đă gần tết âm lịch. Tôi xốc mũ áo lông lên vượt qua ngă tư, đi tắt ngang qua công viên tới nhà Thuư. Thuư đă kêu taxi ôm con vào viện, tôi đứng ở tầng một, không dám gọi chuông cửa nhà Thuư.

Tôi co tay che cái thai trong bụng, như muốn che chở con ḿnh. Nấn ná một lúc, gọi điện cho Thúy hỏi thăm t́nh h́nh trong bệnh viện rồi tôi về. Thương nhau th́ ít gặp nhau, tránh cớ cho chồng Thuư vũ phu.

Khi tôi quay về, tôi thấy quần áo, va li, đồ đạc của tôi bị vứt tung toé ngoài đường. Tôi bấm chuông cửa, Thán không cho tôi vào nhà nữa. Trời ơi!

Tôi đứng trước cái bảng chuông treo trên cửa sắt của khu chung cư khóc ngất.

Khóc cho tới khi đêm tối. Những người Đài Loan trong khu chung cư tan sở về, ṭ ṃ nh́n tôi. Có người ái ngại hỏi han, có người kêu chồng tôi xuống giải quyết, nói, không sống với nhau nữa th́ viết đơn li dị đi! Chồng tôi giận giữ nói với họ từng tràng tiếng Đài mà tôi không hiểu, sau đó bỏ tôi lên lầu.

Tuy nhiên ông không đóng cửa, tôi đi theo. Những người Đài Loan tốt bụng gom quần áo của tôi mang lên cửa nhà trả lại. Họ nói, tôi nên nghỉ ngơi giữ sức khoẻ cho em bé, đừng gây sự với chồng nữa.

Nếu biết tôi cưỡng ư chồng, cố đi giúp bạn, chắc họ sẽ khuyên nhủ thêm nhiều nữa. Họ sẽ không thể hiểu những người phụ nữ Việt Nam như tôi đang nghĩ ǵ. Những người vẫn mang tâm thế người Việt ra nước ngoài. Nên bỡ ngỡ với xă hội hiện đại đầy quy tắc này.

---o0o---

11. Trong đêm ba mươi Tết, pháo hoa nở khắp nơi trên đảo Đài Loan. Những người qua đường sung sướng d́u nhau đi ăn, đi tới sân vận động Đài Trung dự lễ hội tất niên. Các kênh truyền h́nh Đài Loan liên tục đưa những h́nh ảnh trực tiếp của pháo hoa trên toàn đảo, các show ca nhạc hoành tráng và rực rỡ. Những âm thanh ấy vang vọng qua cả những cửa sổ chung cư xuống phía công viên.

Tôi ngồi một ḿnh trong công viên lạnh giá, ḷng trống rỗng không nghĩ ngợi ǵ.

Tôi chờ An Kỳ ra khỏi nhà tôi.

Tôi chờ tới năm giờ sáng. Sương rơi xuống ướt đẫm chiếc ghế quanh tôi. Sương của sáng sớm tinh mơ ngày mùng một tết, sao cay đắng. Chua chát như phận đàn bà xa xứ.

Tôi bước vào đời với vết nhơ nhuốc đầu tiên bị từ hôn. Tôi càng không thể mang bụng bầu quay lại Việt Nam chỉ sau mấy tháng lấy chồng. Tôi đă để bố mẹ tôi quá nhiều oan uổng xót xa, mang lại nhục nhă cho gia đ́nh một lần rồi. Lư trí và t́nh cảm, sự tự trọng đă dồn tôi tới bước đường cùng. Tôi buộc phải chấp nhận.

Tôi ngồi chờ người t́nh của chồng tôi bước ra khỏi cuộc đời tôi.

---o0o---

 

12. Tháng thứ tám trôi qua trong bất an, tháng thứ chín, tôi đă có thói quen tính thời gian bằng tuổi con tôi. Con tôi chín tháng, nó sắp chào đời.

Tôi đă quen nhiều cô dâu Việt Nam hơn, những buổi đi ra ngoài cùng Thuư, chúng tôi không đánh bạc, chỉ ngồi ăn những món Việt Nam ở những quán nhỏ của cô dâu. Tôi thích món trứng vịt lộn mà chồng tôi ghê sợ. Giờ đây tôi mới thấy, những cô dâu đồng hương mới t́nh cảm làm sao. Các cô cho con tôi quần áo tă lót, những bọc bỉm chưa dùng hết, b́nh sữa, sữa bột, những thứ lặt vặt thừa thăi sau khi con cái họ đă lớn hơn.

Ở Việt Nam tôi vẫn coi rẻ những cô gái quê lên thành phố túm tụm ở công viên chờ người xem mặt. Đi qua các đám cưới tập thể ở Đầm Sen của những đôi chồng Đài vợ Việt vẫn cảm thấy xốn xang thương hại và bất nhẫn. Giờ họ lại xốn xang thương hại và bất nhẫn thay cho tôi.

Tôi thấy có những ông chồng Đài Loan dù kinh sợ trứng vịt lộn như sợ xác chết, nhưng vẫn đến mua chục trứng về cho vợ ăn, c̣n mua thêm mớ rau răm, thứ rau ngay cả nhiều người Đài Loan cũng không biết tên nó là loại rau ǵ.

Giờ đây tôi đă biết hạnh phúc là cảm giác thế nào, và cay đắng là thế nào khi ngắm nh́n hạnh phúc của người khác. Những thứ nhỏ nhoi mà vợ với chồng chia sẻ trong cuộc sống.

Câu cửa miệng mà cô dâu Việt Nam khi mới gặp nhau làm quen sẽ là: Mỗi tháng chồng cho bao nhiêu tiền gửi về Việt Nam? Tiền nhiều tức là chồng yêu.

Các ông chồng lấy vợ Việt khi mới gặp nhau làm quen th́ lại hỏi: Quê vợ ở tỉnh nào? Chúng ta có đồng -hương- vợ với nhau không? Nếu có tay bắt mặt mừng.

Có một buổi, ông taxi gần khu Đại Nhă thỉnh thoảng chở tôi và Thúy đi đă hỏi tôi, trong một ngày mưa, tôi đi một ḿnh đến quán ăn Việt Nam.

- Chồng cô đâu? Sao chồng cô không chở cô bao giờ?

Tôi nói, chồng tôi có bồ. Và chồng tôi không yêu tôi nữa.

- Vậy cô định thế nào?

Tôi nh́n những gạt nước mỏng manh lướt qua cửa kính trước mũi xe, trầm ngâm.

- Đẻ con xong tôi sẽ đi làm nuôi con tôi.

- Vợ tôi đẻ xong đi làm rồi đi mất hẳn!

Tôi nh́n ông lái xe.

- Vợ tôi cũng người Việt Nam, quê Cần Thơ.

Tôi nói:

- Chắc cô ta cũng có nỗi khổ riêng. Người phụ nữ Việt Nam có thể bỏ chồng chứ không thể nào bỏ con.

Ông lái xe dừng xe trước đèn đỏ, xi nhan chớp chớp ánh lên trong làn mưa rét. Rẽ phải đă tới quán ăn, tôi xuống xe, không thể nói tiếp câu chuyện dang dở.

Tôi vừa bước chân vào quán bỗng dưng thấy đau bụng quá, chợt nghĩ nếu trở dạ bây giờ th́ biết xoay xở thế nào. Thấy mặt tôi tái đi đứng tựa cánh cửa kính, chống hai cánh không cho nó khép lại, mọi người trong quán đều quay ra nh́n tôi.

- Lạy trời lạy phật, xin cho hai mẹ con con được mẹ tṛn con vuông. Con xin ăn chay hai tháng để tạ ơn trời phật.

Tôi lẩm bẩm, và trong cơn đau cố gắng cầu xin thêm lần nữa bằng tiếng Hoa. Tôi không biết trời phật ở đây có biết tiếng Việt không, có nghe thấu lời tôi cầu xin hay không. Nên tôi cố gắng niệm thêm một lần bằng tiếng Hoa bập bẹ những cầu xin thê thảm ấy.

Chủ quán tên Huệ dặn chồng ở lại rồi d́u tôi ra ngoài vẫy taxi, vừa may, ông taxi ban năy vừa quay đầu định qua ngă tư ngay trước cửa. Chiếc xe vàng lộn ngay sang phía đường ngược chiều, rồi phóng như bay tới bệnh viện Dung Tổng.

 

---o0o---

 

13. Thật may mắn, chồng tôi vẫn mua bảo hiểm y tế và bảo hiểm xă hội cho tôi ngay từ ngày đầu tôi bước chân sang Đài Loan, v́ thế, lúc lâm bồn, tôi vẫn được hưởng những chăm sóc tốt nhất của bệnh viện và bác sĩ. Tôi phải mổ, v́ thai ngôi ngược.

Cũng v́ mổ, suốt một tháng tôi không có sữa cho con. Tôi sụt mười bảy ki lô gam, da bọc xương.

Tôi không sao nuốt nổi những món ăn dành cho sản phụ của Đài Loan. Món nào cũng có rượu, có gừng, có thuốc bắc, có thịt đầy, bóng mỡ. Rau hầm nát nhoét và cơm nếp đen ś, ruốc thịt trộn đường.

Những sản phụ Đài Loan rời bệnh viện được đưa tới một nhà chăm sóc y tế tư nhân đặc biệt. Những món ăn cho mẹ mới sinh bé được kê tỉ mỉ với một bảng dinh dưỡng khoa học. Và họ quen với khẩu vị dân gian với những món nồng mùi thuốc bắc của Đài Loan.

C̣n tôi, tôi khốn khổ xoay xở với bản thân ḿnh và đứa bé. Con tôi da nhăn, khóc to và trán rộng. Tôi lo lắng ngắm con ngủ, cố t́m kiếm trên gương mặt nó có dấu hiệu ngũ quan dị tướng như cha nó không.

Thán chỉ nh́n mặt con một lần. Lần thứ hai là sau đó hai tuần.

Tôi chỉ vào buồng tắm để tắm gội một lúc, thế mà quay ra đă không thấy con trai tôi đâu. Thán cũng đi mất. Tôi gào lên, tôi gọi điện cho chồng nhưng chồng tôi không nghe máy, tôi gọi cảnh sát, chỉ mười phút sau cảnh sát Đài Loan đập cửa vào đầy nhà tôi. Họ cho rằng, chắc chồng tôi đă bế con đi.

Buổi tối Thán mới về đến nhà. Chồng tôi cho biết đă lái xe một mạch lên Đài Bắc, mang thằng con lai đỏ hỏn cho một gia đ́nh người bạn quen biết.

- Con tôi đâu? – Tôi chỉ c̣n biết khóc thảm thiết.

Cảnh sát quay trở lại, yêu cầu chồng tôi kư vào bản tường tŕnh và cam đoan mang con trả lại cho tôi. Chồng tôi sợ bị kiện, đành kư giấy và cam đoan mang con quay lại trong ṿng hai tư tiếng.

Quay lại tôi, chồng tôi nói:

- Đem cho nó đi, người ta sẽ cho một số tiền lớn.

- Ông không cần nó nhưng nó là con tôi. Sao ông không mang cho con của bà vợ cũ, bà ấy có những ba đứa. C̣n tôi chỉ có một đứa đầu ḷng!

- Nếu mày không cần tiền thật, th́ tự nuôi con đi, tao sẽ không cho bất kỳ một Đài tệ nào!

Dáng h́nh cao nghều dị tướng của Thán phản chiếu cả bóng dáng tâm hồn quái dị của ông ta.

Không hiểu bằng cách ǵ, sáng sau Thán đă mang con trả lại cho tôi ngay. Ông đi khỏi nhà, đi khỏi hẳn cuộc hôn nhân, không c̣n ǵ giữa chúng tôi nữa, ngoài một cái nợ đời lỡ ràng lên nhau.

Con tôi thiếu sữa, hai ngày xa mẹ, nó sụt mất 200 gam. Tôi c̣n chưa kịp đặt tên cho con.

 

---o0o---

14. Tôi đành ôm con về Việt Nam gửi mẹ tôi nuôi, không dám ở lại lâu sợ sẽ đứt ruột v́ con, tôi quay trở lại Đài Loan ngay trên chuyến bay hai hôm sau. Hành lư chất chặt ḿ tôm, tôi chuẩn bị cho một hành tŕnh mới trong đời.

Hai ông bà già nuôi đứa cháu ngoại, bố mẹ c̣n sống đó, chưa mồ côi mà chắc đă như mồ côi.

Tôi chỉ có một ư nghĩ, quay về Đài Loan đi làm kiếm tiền nuôi con. Bù đắp cho con tôi, sau khi gây dựng một cuộc sống vững vàng sẽ lại đón con tôi sang.

Tôi không ấu trĩ tới mức nghĩ xuất giá phải ṭng phu, tôi cũng không c̣n ǵ ràng buộc với Thán nữa, ngoài hồ sơ kết hôn được thẩm định và thẻ cư trú. Tôi càng không tham cuộc sống sung túc của xă hội Đài Loan hay cái xác nhà của Thán.

Tôi cắn răng quay lại Đài Loan v́ con tôi.

Trong gần một năm ở Đài Loan, tôi đă hiểu cuộc sống của một đứa trẻ ở đây sẽ tốt hơn ở Việt Nam rất nhiều. Không khí trong, giáo dục cao cấp, điều kiện sống thuận lợi, đầu óc con người cởi mở ít mặc cảm, không ai dè bỉu người li hôn, không ai nhạo báng đứa trẻ không bố hoặc không mẹ. Và điều quan trọng nhất là bảo hiểm y tế với chế độ điều trị, thuốc thang tốt nhất đảm bảo cho tôi yên ḷng về con.

Những người mẹ quê mùa có thể nghĩ, chỉ cần con bú mẹ, mẹ chăm ẵm bế mớm là đủ để con lớn.

Những người như tôi, có hiểu biết, có học thức, từng trải cuộc sống cả ở trong và ngoài Việt Nam rồi, th́ hơn ai khác đều hiểu sâu sắc rằng, để con khôn lớn cần bao nhiêu thứ khác ngoài ḍng sữa mẹ. Con tôi cần một trường học tốt, một cô giáo không kỳ thị, một bác sĩ giỏi, một đơn thuốc có lương tâm không bị bóp méo bởi hoa hồng của hăng dược, những món ăn không bị trộn thuốc sâu hay chất formol bảo quản, một con đường cho con đi học bớt bụi bặm khói xe ô nhiễm, và không bị rải đinh lỡ trớn lao một cú bể sọ năo, và hơn tất cả là một cuộc sống không ai có quyền xúc phạm dè bỉu nó, cười nó không cha.

Con trai tôi cần công viên không có rào ngăn và ống kim tiêm chích ma tuư để chạy nhảy, cần một bể bơi gần nhà để học vẫy vùng, con trai tôi cần hoà nhập. Ở Việt Nam nó măi măi không bao giờ được coi là người Việt, ít nhất, trong tâm trí và cư xử của những người chung quanh.

Mà muốn nuôi con một ḿnh ở Đài Loan, tôi buộc phải có việc, có thu nhập, rồi mới có thể dọn ra khỏi nhà Thán. Tôi hy vọng chỉ một năm thôi, tôi sẽ thuê nhà, ở riêng, đón con về, nuôi con, cho con một cuộc sống tuy đạm bạc nhưng yêu thương nhất.

Để nó không phát hiện ra thân phận con lai trớ trêu sinh ra không t́nh yêu, mà nếu ở Việt Nam, nếu cả tôi và nó ở Việt Nam, trước những thị phi dèm pha, rồi cũng sẽ có ngày quá sức chịu đựng mà mẹ ôm con chết.

Tôi thấy tôi đă cứng rắn hơn, nhẫn tâm hơn, kiên cường hơn. Có điều mỗi lần phải cứng cỏi là một lần có nhát dao vô t́nh đâm vào tim tôi đau nhói.

Đêm đầu tiên trở lại Đài Loan, ngực tôi bỗng rỉ ra một thứ nước đùng đục nhờ nhờ thấm xuống đệm giường. Ḍng sữa đầu tiên đă chảy ra.

Giờ này biết đâu nó đang khát ở Việt Nam.

Con ơi! Đau ḷng mẹ quá! Mẹ không cho con được một giọt sữa.

Tôi khóc thổn thức trong bóng đêm một ḿnh, trong ḷng như hàng trăm ngàn mũi kim đâm xuống.

Trước đây, chỉ vài ngày trước đây thôi, chưa bao giờ tôi nghĩ ḿnh sẽ dứt ruột bỏ con lại nơi xa lạ. Hàng ngày báo chí Đài Loan vẫn nhan nhản những tin cô dâu Việt Nam vứt con lại cho chồng, bỏ trốn đi về Việt Nam. Hoặc những vụ li hôn th́ 99% chồng sẽ nuôi con, cô dâu Việt Nam dứt áo ra đi không ngoái lại.

Tôi vẫn thầm nhiếc móc những người ấy làm xấu hổ cho phụ nữ Việt Nam, là những người mẹ vô lương tâm, thiếu đạo đức. Chắc là những người ít học, quê mùa, thiếu t́nh cảm, mới đang tâm bỏ con, bỏ hai ba con, cho chồng, để ra đi, để về hẳn Việt Nam, có khi cả đời chưa chắc đă quay lại đảo Đài.

Nhưng giờ đây chính tôi là một người như thế, tôi cũng dứt áo để con tôi ĺa mẹ.

Trong nước mắt nóng đêm ấy, tôi hiểu ra, những cô dâu Việt Nam đó chắc cũng khóc mỗi đêm như tôi, chắc cũng cắn răng hiểu rằng, đứa trẻ ở với bố, trong xă hội giàu có ấy, chúng sẽ được ăn học tốt hơn, được chăm sóc tốt hơn. Không thể mang con theo trong cuộc đời nghèo khó và nhiều bất trắc của một cô dâu ngoại quốc, có lẽ là nỗi đau suốt đời của những cô dâu Việt.

Th́ ra, nỗi đau mẹ ĺa con th́ người mẹ mù chữ hay người mẹ tốt nghiệp đại học cũng đau đớn y như nhau.

Nước mắt cắt da như nhau.

Thế mà giờ tôi mới cảm nhận hết được. Nếu nói tôi đang đeo đuổi phù hoa, bỏ quên t́nh mẫu tử cũng đúng, tôi khác ǵ những cô gái Việt ấy?

Cho dù tôi biết chắc, tôi có lư do của ḿnh!

 

---o0o---

 

15. H́nh như ông lái taxi đă chờ tôi từ lâu. Chiếc xe vàng trờ tới khi tôi vừa ra khỏi nhà, phân vân.

Ông lái taxi tên là Dương Lư Huy. Vợ tên là Lan người Cần Thơ, bỏ đi khi chồng lái xe đêm về, bắt gặp vợ bán dâm. Lan xấu hổ bỏ nhà đi đă hai năm nay.

Thấy tôi tiều tuỵ ông khuyên, đưa con về Việt Nam là quyết định đúng đắn, bao nhiêu đôi vợ chồng Đài Việt thu nhập thấp c̣n phải gửi con về ngoại, ḿnh cô làm sao xoay xở nổi.

Dương nói, tôi th́ khác, tôi tự nuôi con, trả nợ. Có những thời gian đă bán nhà, cho con lên taxi, phơi quần áo qua cửa sổ xe, chạy khắp thành phố bắt khách.

Taxi đi trong trưa nắng, quần áo bay phấp phới, sinh nhật của thằng con ba tuổi suưt nữa trôi qua trên băng ghế sau chiếc taxi. Tôi chỉ đón khách quen, nên nhiều người thông cảm

Tuy nhiên có một lần, hăng truyền h́nh cáp ETTV chộp được cảnh bố con Dương lấy nhà làm xe. Đưa lên tin độc quyền, chiếu đi chiếu lại suốt ngày. Và nói, cảnh báo bi kịch của những người đi lấy vợ Việt Nam.

Để giữ thể diện cho Việt Nam, Dương t́m thuê nhà, t́m nơi gửi con, tiếp tục cày trả nợ trên từng tuyến đường. Tuy nhiên có thêm nhiều khách mới, làm ăn thuận lợi dần. Khách Việt Nam thích gọi xe Dương, có màn h́nh video chiếu Thúy Nga Paris suốt ngày.

Không ai tưởng tượng nổi từ một người có nhà có xe thành con nợ đầm đ́a. Sao đàn bà Việt Nam thích đánh bạc như thế?

Tôi nói, th́ ở Việt Nam cũng vậy thôi, chồng vài xị đế, vợ tứ sắc, bốn mùa. Mở báo ra xem có mẹ bán con gái đi Campuchia làm đĩ lấy tiền ở nhà chơi tứ sắc, không hiếm gặp. Nghe đến đấy Dương thở dài rất dài.

Tôi giải thích tiếp, cái ác cái xấu xă hội nào cũng có, nhưng nếu một cộng đồng nhỏ có chung nhiều thói xấu, phải xem xét khía cạnh tâm lư và hoàn cảnh sinh sống. Nghèo, không có ǵ giải trí, chơi bài là thú tiêu khiển vừa tầm tay nhất. Giống như đàn ông, thấy giá xị đế rẻ nên mới dễ say.

Nếu spa, thẩm mỹ viện gần và rẻ như một tô phở Việt Nam, đảm bảo các cô dâu Việt đi làm đẹp suốt ngày.

Dương nói, anh ta chiều vợ lắm, lúc mang bầu không cho Lan đi làm nhà máy nữa, bắt Lan ở nhà. Dương chạy thêm cuốc xe đêm tích tiền dành cho con đầu ḷng. Có ngày mưa đông khách, xe Dương chạy tới mười sáu tiếng liên tục. Tiền mặt cứ có đủ hai ngh́n tệ, Dương đổi ra tiền chẵn, tới máy ATM nào gần nhất nạp vào tài khoản. Ki cóp như hồi sắp đi Việt Nam cưới vợ.

Lan gần sanh, chiều đi làm về Dương để ư thấy xổ số cào xé trắng sân. Lan chỉ bảo, buồn buồn cào chơi, có hôm khoe trúng mấy trăm tệ.

Xổ số không cào nữa th́ đi quán ăn Việt Nam tiêu khiển. Con trai chào đời vài tháng sau, Dương mới phát hiện trát của toà án đ̣i hoàn nợ cho ngân hàng.

Th́ ra ham hố, Lan rút sạch tiền tiết kiệm, vay thêm ngân hàng khoảng hơn một trăm ngh́n đô la. Tất cả trút hết vào cờ bạc. Mỗi tháng phiếu đ̣i nợ và báo lăi của ngân hàng, Lan giấu chồng xé hết phi tang.

Lan khóc bù lu bù loa rồi mang con về Việt Nam. Rất t́nh cờ sáng hôm đó Dương chở khách đi xa, ra sân bay quốc tế, bỗng nh́n thấy vợ đang bế con trong pḥng chờ, đă làm xong thủ tục lên máy bay. Người đàn ông Đài Loan đầy râu, đen sạm, cao lớn, khóc nức nở trong trạm đi, nhà chờ số hai sân bay Đào Viên.

Giằng co lại được đứa trẻ ẵm ngửa, c̣n cô vợ cắp nách cái ví da bỏ đi thẳng qua cửa hải quan.

Dương Lư Huy nói, tôi chở cô tới xin việc ở nhà máy đóng gói trứng gà, chỗ ngày xưa vợ tôi làm việc. Lương không cao nhưng công việc nhẹ nhàng, mới đẻ con xong, làm ở đấy cũng tốt.

Từ đó, thành phố có thêm người đàn ông có vợ nhưng độc thân. Quen tôi có chồng nhưng đơn chiếc.

Mười tám tháng trước, môn Tâm lư học xă hội và Dân tộc học đại cương tôi được 8/10 điểm. Không ngờ những bài tập trong đời sống về sự kỳ thị dân tộc, những xung đột văn hoá, xung đột tâm lư gia đ́nh đă cho tôi điểm thấp nhất của trường đời.

---o0o---

16. Ngày nghỉ, Thuư dẫn con ra công viên chơi cùng tôi. Thuư đi làm ở quán Trúc Viên, ngày bưng bê mười tiếng đồng hồ được tám trăm đồng Đài tệ. Ba ngày làm bằng tiền chợ cả tháng của mẹ Thuư ở Việt Nam.

Thuư hy vọng làm thêm vài năm, nhập quốc tịch xong có giấy chứng minh thư, cô sẽ vay tiền ngân hàng mua một căn nhà nhỏ trả góp. Và hai mẹ con sẽ sống với nhau, không cần đàn ông. H́nh như mỗi cô dâu Việt Nam bước chân về nhà chồng trên đảo Đài cũng từng không chỉ một lần nghĩ tới việc ly hôn.

Thuư nói, chồng tốt mà cục tính, rất ghét tính đàn đúm và hay nói to cười to của mấy cô người Việt. Già rồi mới cưới vợ nên ghen kinh khủng, ghen cả với bạn gái của vợ. Chồng khó tính nên Thúy khóc cũng không dám to.

Nhưng được cái gây sự xong chồng Thuư luôn làm lành trước. Khóc lóc xin lỗi, chở đi chơi, cho đi mua sắm như để chuộc lỗi. Nhưng đi mua sắm thấy người ta khen vợ đẹp, kéo luôn vợ về đóng cửa đập phá.

Chỉ có những thứ đồ gỗ trang trí trong pḥng là ông không bao giờ đập phá. Thuư bảo, chị hoá ra không hơn đồ gỗ nhà nó.

 

Phần 5. Chết nửa đời người

 

17. Mỗi sáng, tôi vội vă dậy, thay đồ, nh́n sang cửa buồng xem Thán có ngủ ở nhà không, hay có c̣n ở nhà không.

Mỗi sáng, Thán tụt bộ quần áo cũ trước cửa buồng cho tôi giặt dọn. Những bộ quần áo nhằn nhèo là thông điệp duy nhất giữa vợ với chồng. Tiếng Hoa của tôi đă khá hơn, tôi đă biết nói rất nhiều điều, nhưng tôi h́nh như không c̣n điều ǵ để tṛ chuyện cùng chồng nữa.

Chiếc xe cũ dựng trước cửa nhà. Xe dựng trước cửa nhà một dăy, lật cốp xe lấy nón bảo hiểm, tôi đi chừng mười lăm phút tới nhà máy. Tôi thầm cảm ơn thói quen ăn đường uống chợ của người Đài Loan đă không đặt lên vai tôi áp lực của những bữa cơm chiều. Và tiện nhất là giờ đây khi tôi đang ăn chay, tôi t́nh nguyện thực hiện lời cầu nguyện mấy tháng trước, khi con tôi sắp chào đời.

Nhà máy đă từng có rất nhiều công nhân Việt Nam, nhưng các cô dâu chỉ làm vài tháng rồi nghỉ. Lương thấp nhưng có ăn trưa ăn tối. Chỉ có điều, ngoài kia có hàng trăm công việc thu nhập nhiều hơn mỗi ngày ngồi xếp trứng vào từng kẹp nhựa trong veo, nhàm tẻ.

Khi Dương Lư Huy dẫn tôi tới xin việc, ai cũng nghĩ đấy là chồng tôi. V́ thế, tôi không cần phải viết giấy đảm bảo. Rất nhiều xí nghiệp ở Đài Loan đă buộc cô dâu Việt phải đảm bảo có sự đồng ư của chồng mới nhận vào làm. Thân phận dâu Việt là nhược điểm lớn nhất khi đi xin việc tại đây. Ông chủ không sợ dân Việt, mà sợ ông chồng Đài.

Tôi cũng thế, tôi không sợ chủ bằng sợ chồng.

Cũng không phải v́ tôi sợ Thán đánh, tôi không sợ Thán cắt đứt mọi hỗ trợ tài chính vốn đă eo hẹp, tôi càng không sợ bị vứt ra đường. Nhưng không hiểu sao, tôi đứng trước mặt chồng luôn lo âu. Tôi sợ những ǵ đó vô h́nh đang ràng chúng tôi lại trong không gian chật hẹp ba mươi lăm chiếu, căn hộ chung cư đường Đại Nhă.

Tivi trong pḥng khách oang oang tin một cô dâu Việt Nam mang thuốc chuột từ Việt Nam sang đầu độc chồng và hai con trai. Cả nhà chết, cô vào tù. Tôi cúi gằm mặt ủi đống đồ phẳng phiu trước chiếc tủ áo nặng nề cao đụng trần. Tuy tôi không tin rằng cô dâu Việt Nam chân chất hiền lành lại dám làm thế v́ muốn hưởng khoản tiền bảo hiểm như đài truyền h́nh đưa tin, nhưng mỗi tin không hay về người Việt ở đây đều làm tôi xấu hổ. Như thể chính tôi là người gây lỗi.

Ở xa tổ quốc mới cảm nhận hai chữ đất nước thân thiết gắn bó với ḿnh thế nào, mới thót tim mỗi khi nghe nhắc tới tên quê. Mà tin trên báo đài, nếu gắn theo mấy chữ “người Việt Nam”, toàn tin chẳng ra ǵ.

Kéo cánh tủ ra là tấm gương rộng bằng nửa bức tường. Kéo tấm gương ra là những áo quần ngay ngắn xa lạ, lạnh lẽo trắng. Ngày mới về đây, chúng tôi thích yêu nhau trước tấm gương lớn. Bây giờ gương tủ phản chiếu nét mặt tôi cam chịu, dồn nén, tôi không bao giờ khóc trước gương, nên trong bóng ấy sẽ không bao giờ thấy nước mắt.

Tôi từ lâu đă không c̣n dám treo quần áo chung với đồ của chồng, chiếc tủ áo lớn và trống một bên, đứng chễm chệ như đang quan sát cuộc sống chung đôi lạc loài này.

Tôi ngất xỉu bên dây chuyền lúc mười một giờ trưa, gục lên thùng trứng gà trắng như vôi. Có lẽ hai trăm bữa cơm chay dài dằng dặc đă rút sức lực tôi. Mọi người gọi xe cấp cứu chở tôi vào viện gần nhà, bệnh viện Dung Tổng, nơi tôi đă từng tới sinh con trên chiếc taxi của Dương Lư Huy hôm mưa tầm tă.

Chiếc dây buộc tóc của tôi rớt lại, trôi theo băng chuyền sang xưởng hai đóng gói.

 

---o0o---

 

18. H́nh như không chỉ là kiệt sức, thiếu dinh dưỡng, cũng không chỉ là huyết áp thấp, cái bệnh xấu máu như mẹ tôi. Tôi được truyền nước, vẫn vừa sốt vừa rét, bác sĩ bảo, gọi chồng vào rồi nhập viện!

Tôi nói:

- Xin cho tôi nằm viện trước, gọi chồng sau!

Ở Việt Nam h́nh như người ta gọi đây là bệnh hậu sản? Tôi mới sinh đứa con đầu, không có tí kinh nghiệm ǵ, chẳng biết gọi ai.

Chiều tối Thán tới, chẳng mang ǵ. Tôi nói, sốt quá xin cho em một cốc nước, Thán nói, chờ đó, về nhà lấy. Rồi Thán đi luôn không quay lại. Sáng sau, trước lúc đi làm, Thán đến bệnh viện đưa cho tôi ba ngh́n Đài tệ rồi đi thẳng. Chắc ư của chồng tôi là, chỉ được ốm trong khoảng ngần ấy tiền.

Nhưng tôi đă ốm gấp mười lần số tiền đó, tôi nằm viện một tháng. Nhà máy mang trả lương và nói, sa thải cô XiaoYu (Tiểu Ngọc) từ ngày hôm nay.

Những ngày nằm viện, ngày ngày tôi lại nằm suông ngó lên song cửa, ngoài kia có mây bay qua những tán cây phong lá năm cánh, xanh xanh, xôn xao. Không ai biết tôi đang là ai, đang ở đâu, đang sống cuộc đời thế nào. Cảm giác tự do này sao thanh thản thế. Chỉ cố để không nghĩ đến con và quê nhà.

Cảm giác thanh thản như thể ḿnh sẽ đi vào cơi chết, chả tha thiết ǵ nữa, không cầu xin ǵ nữa. Chỉ ngày ngày nh́n lên bầu trời xanh và những tay lá phong xôn xao, thơi thả lay trong gió miền trung.

Sao ở đây những ngày đẹp trời quanh năm?

Giường bên là bà mẹ họ Tiêu, h́nh như cắt tử cung hay buồng trứng ǵ đó, cũng nằm suốt ngày. Bà không biết tiếng Hoa, tôi cũng không biết tiếng bản địa Đài Loan, thành ra hai người nằm nh́n nhau im lặng qua thành giường.

Người mẹ ngày nào cũng được con trai mang cơm tới. Người con trai bà Tiêu mới ba mươi mấy tuổi đă goá vợ sau trận động đất khủng khiếp ngày 21/9 cách đây vài năm. Hai đứa cháu nội c̣n đi học, thỉnh thoảng vào thăm bà, t́nh cảm hơn tất cả mọi gia đ́nh người Đài Loan tôi đă biết.

Con trai bà Tiêu họ Nhan, ban đầu tôi gọi Nhan tiên sinh. Anh là phiên dịch bất đắc dĩ cho tôi và bà Tiêu, anh giúp tôi gọi bác sĩ, giúp tôi mua vài thứ lặt vặt.

Rồi Nhan từ chỗ phải chăm một người bệnh, trở thành hộ lư cho hai người bệnh. Từ ngày đặt chân tới đất Đài Loan đến giờ, tôi mới chỉ biết mỗi chồng tôi. Giờ đây, tôi bỗng có một nỗi ấm áp không thể nào nói ra mỗi khi nghe tiếng chân Nhan đến gần pḥng ḿnh, giờ tan sở.

Tôi không biết tôi đă yêu Nhan từ khi nào. Hoặc anh đă chấp nhận tôi vào đời anh từ khi nào.

 

---o0o---

 

19. Tôi không biết tôi bệnh ǵ, nhưng sau một thời gian quá dài nằm đây, tôi trở nên thông thạo một số từ ngữ chuyên môn y khoa. Lúc nào đỡ mệt, tôi ngồi dậy mang tự điển ra sân ngồi đọc. Cuốn tự điển Trung-Anh bé bằng bao diêm, mua ở cửa hàng Seven-Eleven cùng tấm bản đồ Đài Trung. Đó là thứ duy nhất tôi biết đọc hiểu ở đây.

Một tháng nằm viện, tôi học thêm hàng ngh́n từ. Biết mặt cả trăm chữ Hán mới. Tấm bản đồ tôi cũng tỉ mỉ xem, đánh dấu những nơi tôi sẽ tới khi nào mạnh khoẻ và tự do. Tôi sẽ đến đầm Nhật Nguyệt, đi Phủ Lư ăn lẩu nấm, đi thiền viện Trung Hưng lớn nhất Đài Loan.

Tôi không ngờ sau này, những chấm đánh dấu trên bản đồ đó, tôi đă tới, đă ngồi ăn nhà hàng ngon nhất, ở trong khách sạn Hàn Bích Lầu đắt tiền nhất, với thân phận nhơ nhớp của một cô điếm lạc.

 

---o0o---

 

20. Mỗi chiều, Nhan lại mang thức ǵ đến bệnh viện cho bà mẹ. Những gia đ́nh Đài Loan hầu như rất ít khi nấu cơm, nên Nhan thường mang đồ ăn tới cho mẹ trong những hộp nhựa dùng một lần của các cửa hàng ăn dọc phố. Cũng có khi vào lúc đêm khuya, đă hơn 10 giờ đêm, hành lang vắng tanh, tiếng chân người đàn ông bước mạnh ngoài cửa gây những âm vang đặc biệt c̣n lưu lại trong tôi.

Không phải gia đ́nh nào cũng t́nh nghĩa thế. Viện dưỡng lăo ở Đài Loan nhan nhản. Hoặc những người già trên phố tôi gặp, đều ngồi trên xe do một cô giúp việc ngoại quốc đẩy dọc công viên. Chỉ có người già và các cô giúp việc ngoại quốc mới đứng bên lề ḍng thác quay cuồng kiếm tiền và tiêu tiền của người Đài.

Tôi đă từng bị cuốn vào ḍng thác ấy sau khi gửi con về Việt Nam. Tôi khao khát có thật nhiều tiền để thoát ra khỏi những ám ảnh thân phận.

Bệnh viện như một cái chết tạm thời. Và cơn đau chỉ là một cái cớ để tôi buông xuôi, nhận ra cuộc đời ḿnh bơ vơ không c̣n ai nương tựa. Cảm ơn cơn đau này giúp tôi khôn ngoan đối diện cuộc đời.

Tôi dùng thời gian để học tiếng, học chữ, và chờ những buổi chiều Nhan vào, tṛ chuyện, mua nước giúp tôi, sẻ thêm đồ ăn cho tôi, ngồi tṛ chuyện với hai người đàn bà trong căn pḥng vuông vức đầy dây nhợ.

Lần đầu tiên tôi hiểu ra t́nh yêu là cảm giác được nương tựa, được yên ḷng. Là cảm giác thân hơn một người bạn thân, hơn cả chính ḿnh. Tôi mất một buổi chiều để kể chuyện của tôi cho người đàn ông goá vợ. Nhan chỉ nói ngắn gọn, bảo, nhà tôi nghèo, nhưng nhà tôi quư người.

Mẹ Nhan đồng ư ngồi ăn cơm hộp ở giường bệnh, khi Nhan chở tôi ra ngoài ăn tối. Khi tôi xuất viện, tôi về nhà lấy đồ đạc của tôi. Tôi quyết định đến sống chung với người tôi yêu.

Dương Lư Huy lại chở tôi ra viện. Trên chuyến taxi, Huy nói, trông cô gầy g̣ quá, nhưng có vẻ khắc nghiệt, hơn lần đầu tôi gặp.

Tôi hỏi, v́ sao lại đuổi vợ về Việt Nam? Dù sao cũng nên cho cô ấy một cơ hội.

Huy nói, tôi biết như thế là tàn nhẫn, nhưng để vợ tôi ở lại đây, chỉ là giúp Đài Loan có thêm một con điếm. Thôi để cô ta đi về Việt Nam, tôi có con rồi, tôi sẽ nuôi nó như ngày xưa bố tôi nuôi tôi.

Tức là sao?

Ngày xưa mẹ tôi bỏ bố con tôi đi lấy chồng Nhật Bản. Ba mươi năm trước, Đài Loan khác ǵ Việt Nam bây giờ. Phụ nữ bán thân đi lấy chồng nước ngoài nhiều lắm, nhiều đến mức, chúng tôi có thể hiểu được đàn bà Việt Nam bây giờ nghĩ ǵ!

Tôi im lặng cho đến lúc về tới nhà. Lúc dọn đồ, tôi để ư thấy buồng tắm đă có thêm bàn chải và khăn tắm màu hồng, giầy và guốc cao gót quăng sau cửa, quần áo An Kỳ vứt bừa trong nhà. Đồ lót thêu ren nhăn nhúm quanh giường làm tôi thấy lợm, khi tưởng tượng nó được tuột xuống thế nào!

Họ cứ vui sướng ngày hôm nay đi, c̣n tôi, đă thoát xác để vươn tới một cuộc sống khác.

Tôi bốc điện thoại nhà, gọi vào máy di động của chồng, báo cho Thán biết tôi sẽ đi. Thoả thuận sẽ không li hôn cho tới khi tôi được nhập quốc tịch Đài Loan. C̣n bây giờ ai lo đời người ấy, tôi trả ch́a khoá nhà cho chồng tôi, trên chiếc bàn ăn.

Không thể tưởng tượng đă có lúc ta hài ḷng, với cuộc sống trong bốn bức tường, những cuộc làm t́nh miệt mài, những trao đổi giản đơn, mà tưởng đó là đích đến an toàn đời ḿnh.

Lúc ra đi, sao tôi lại không khóc nhỉ? Người đàn bà ngang ngược trong tôi đă giết chết nước mắt từ khi nào?

Hay v́ hành lư nhẹ tênh, đi vài bước đă xuống đường, xe Dương Lư Huy đậu im ĺm dưới gốc hoa Mỹ Nhân đang bắt đầu nở vài bông cánh đỏ điệu đà. Hoa Mỹ Nhân đẹp quá, năm ngoái tôi sang đây, mùa hoa đă tàn.

 

---o0o---

 

21. Dương Lư Huy nói, tiếng Hoa của cô đă khá hơn rất nhiều rồi.

Tôi bảo, tại nằm viện, xem tivi nhiều! – Tôi định nói rằng tôi học tiếng Hoa bằng tiếng Anh, trong tâm trạng tự sát.

Huy nói, có cần tôi giúp ǵ không?

- Không, tôi đă có người t́nh rồi! – Hai chữ “t́nh nhân” buột miệng ra, có vẻ trơ trẽn, Huy liếc nh́n tôi qua kính chiếu hậu của xe ông.

- Thế th́ tốt, đàn ông Đài Loan c̣n nhiều người tốt lắm! – Nói đến đó xe đă dừng trước cửa quán ăn Việt Nam. Dương Lư Huy nói, vào đây, tôi mời cô ăn cơm, giải vận.

Chưa bao giờ bát phở Việt Nam ngon như thế. Dù vẫn lềnh bềnh những cành húng chó hôi ŕnh và cọng bánh phở cứng quèo to như cái đũa. Vân bê phở ra cho tôi, nói, em gặp chị hôm chị đi đẻ con, hôm đó trông chị đáng sợ lắm.

Vân nh́n thấy tôi lúc chống tay đỡ hai cánh cửa kính, cúi gập trên cái bụng bầu lặc lè. Tôi bảo Vân, con trai, em ạ, gửi về Việt Nam rồi!

Vân cười cợt:

- Thế c̣n ông này là bồ của chị à?

Dương Lư Huy trả lời bằng giọng đặc sệt Cần Thơ học của vợ:

- Không phải ông xă, không phải bồ!

Ha ha, mấy cô trong quán cười quá xá!

Cười được th́ ḷng thơ thới lại.

 

Phần 6. Vân

 

22. Vân ở Đồng Tháp. Bà d́ về quê dắt cả chùm hơn chục cô lên Sài G̣n, nói lấy chồng Đài Loan sướng lắm, có nhiều tiền gửi về quê. Vân nói, em thích đi máy bay lắm, em cũng chỉ mơ ước suốt ngày được ngồi xem ti vi, nên đồng ư ngay.

Chồng Vân về ra mắt nhà vợ, chụp cả chục cái ảnh quanh nhà lợp lá, đề rơ chú thích vào dưới ảnh: Nhà vợ khi chưa cưới. Nhà lá, chưa có điện. Đi xuồng rất xa.

Sau này, tôi gặp chồng Vân trên mạng, trong diễn đàn các ông chồng Đài Lan lấy vợ Việt. Tôi nhận ra ngay bởi tấm ảnh cái cḥi rơm có chú thích: “Nhà vợ khi chưa cưới, nhà lá, chưa có điện, đi xuồng rất xa.” Ngoài cửa có người đàn bà đạp xe ngang dừng lại nh́n, chồng Vân nói, đó là mẹ vợ tôi.

Chồng Vân tên Lư Nghĩa, lúc ra mắt bảo nhà vợ là, tôi giàu lắm, tôi làm giám đốc bên Đài. Buôn bán tốt, ngày nào cũng có khách hàng. Lư Nghĩa cũng tử tế nên đưa hai ngh́n đô cho nhà Vân, bảo sửa sang lại nhà cửa chờ ông qua cưới.

Hơn nửa năm sau Lư Nghĩa mới qua cưới. Thành ra Vân rảnh rang, trong lúc chờ chồng rước, chỉ ngồi sơn móng tay. Cả họ hàng thấp thỏm, ở quê ngày nào cũng hỏi.

Tính Vân xởi lởi, hiếu kỳ, ngày đầu vừa từ sân bay về, đi măi lên núi mới đến nhà chồng, giữa một xóm vài nóc nhà lẻ loi tồi tàn, bước vào thấy nhà cũng lợp ngói, tường gạch xây mộc không trát, Vân đặt vali xuống hỏi chồng, nhà ḿnh đâu?

Chồng bảo, nhà ḿnh đây! Vân té xỉu!

Trong quán ăn, Vân cười ồ ồ bảo tôi, chị ơi em c̣n xỉu vài lần nữa ḱa!

Cứ tưởng giám đốc Đài Loan phải giàu sang, nào ngờ rời nhà lá sang ở nhà gạch. Nửa năm mới sang cưới vợ được v́ c̣n bận đi vay tiền. Chồng em bảo, anh có nói dối em đâu, anh làm giám đốc thật mà. Công ty có hai người, anh và ông anh trai.

Chồng Vân làm giám đốc, anh chồng làm lái xe, một cái xe thoạt trông rất kỳ quặc.

Hôm sau Vân nhất quyết đ̣i tới công ty. Là một cái nhà chất đầy chai lọ xung quanh.

- Chai lọ ǵ đây hả chồng?

- Hài cốt với tro người chết không đó!

Th́ ra là công ty nhà táng, Vân lại xỉu luôn tại chỗ! Tỉnh dậy khóc bù lu bù loa.

Thảo nào chồng nói, buôn bán tốt, ngày nào cũng có khách hàng! Ôi trời ơi!

Sợ chết cứng, Vân không để cho chồng chạm vào người ḿnh một cái nào. Cô gái quê nhút nhát thành ra sợ hăi, suốt ngày chỉ dám ngồi trong nhà.

Thế là ước mơ được suốt ngày ngồi xem ti vi của Vân đă trở thành hiện thực! Cô ru rú trong nhà, bấm hết kênh này tới kênh khác, mệt th́ đi ngủ.

Xuống núi đường xa, Vân sợ thế giới ngoài kia.

Dương Lư Huy chắc không nghe được chúng tôi nói chuyện ǵ. Ông chạy sang lục t́m đám đĩa nhạc hải ngoại, lúc về, xe Huy có thêm Phương Nhung, hát trong một cái vỏ giấy bọc CD in loè loẹt tức cười.

Tôi nói với Vân:

- Cho chị số điện thoại, chị sẽ gọi lại, kiếm hộ chị một công việc như em!

 

---o0o---

 

23. Nhan từ bệnh viện về, đă trả hết viện phí cho tôi. Anh nghỉ việc chiều nay. Nhan nói, ông chủ khó tính lắm, thời gian mẹ anh nằm viện, anh không chịu tăng ca thêm giờ, chủ đă dọa đuổi.

Nhan cao lớn, chu đáo, từ ngày đầu đă coi tôi như người thân. Buổi tối, tôi đi học tiếng Hoa miễn phí ở trường tiểu học cạnh nhà. Lớp xôn xao như một vườn trẻ lớn, con cái cô dâu Việt Nam đánh nhau, khóc lu loa, hoặc chạy huỳnh huỵch.

Tôi lại nhớ đến con tôi.

Tóc tôi dài ra theo nỗi nhớ, những đêm rối bù.

Tôi theo Nhan Bách Bân đi làm xưởng giặt là ở gần chỗ công ty anh. Công việc hơi vất vả, lương ban đầu chỉ được mười tám ngh́n đài tệ. Hai người hai lương chỉ đủ nuôi bà mẹ già và hai đứa con chồng.

Con trai Nhan học tiểu học, béo trùng trục và độc lập, không phiền tôi. Nhưng mỗi lúc làm cơm trong bếp, trong hơi nước sôi buổi tối dưới ánh đèn, tôi luôn tự hỏi, sao ḿnh bỏ con ḿnh để đi chăm con người? Có đáng không?

Có đáng không, cho dù là giữa t́nh yêu?

Những câu hỏi dắt tôi ra đường, giữa khuya, ngồi im lặng dưới ngọn đèn đường thẫn thờ.

Một đêm, Nhan đến ngồi đầu kia chiếc ghế, cũng trầm ngâm, rồi sát lại ôm vai tôi nói, anh yêu em, em biết v́ sao không?

Lắc đầu.

Thôi về đi em ạ. Dắt tay tôi.

 

---o0o---

 

24. Chúng tôi làm t́nh giữa những tâm trạng khắc khoải, không toàn vẹn.

Có lúc nào Nhan nghĩ đến người vợ đă chết nát giữa những đống gạch đá bê tông khu chung cư quay trở lại trong h́nh hài cũ, nh́n thấy tôi trần truồng ôm chồng cô trong tay?

Nhan khắc khoải bởi biết đâu anh chỉ là nơi tạm trú của tôi? Anh ưa yên ổn, chí thú, hiền lành. Anh không thích nghe tôi kể về những sóng gió trong đời tôi, trong tâm hồn. Anh chỉ gần gũi thân thiết với tôi trong hiện tại. Anh lạ lẫm với tôi giằng xé giữa quá khứ và tương lai.

Cho dù anh xuyên sâu vào cơ thể tôi, anh vẫn chưa chạm tới được đáy sâu cảm giác.

Gần đây, đến lượt Nhan bỏ tôi ra ngồi dưới ngọn đèn đường. Những buổi tối không thấy Nhan đâu, tôi bật kênh Yoyo cho lũ trẻ xem rồi cũng lẻn khỏi nhà t́m đến bên người đàn ông tôi yêu, dựa vai anh. Chúng tôi ngồi canh cho ánh sáng thành phố Đài Trung. Cảm ơn thị trưởng Đài Trung đă không tắt ngọn đèn trước công viên của hai chúng tôi. Một ngọn đèn nhỏ nhoi giữa hàng tỷ watt năng lượng nguyên tử tràn ngập đảo, lại quan trọng với chúng tôi như thế này. Nó chứng kiến lúc chúng tôi lặng im.

B́nh yên là một thứ hạnh phúc khó bày tỏ, khó chứng kiến.

Thời gian ấy ngắn tới mức không kịp nhớ, tôi đă bị đẩy vào cuộc đời sóng gió. Hoặc đời tôi sóng gió tới mức nhận ra, ngọn đèn gia đ́nh sum vầy chỉ sáng lên trong mong ước mà thôi. C̣n tôi, số phận tôi gắn với những ngọn đèn đường.

Nhan bị đuổi việc.

Th́ ra những ngày vào viện chăm mẹ ốm, quen tôi, những ngày đón tôi đi làm đưa tôi khỏi xưởng, anh đă bị cảnh cáo nhiều lần. Chuyến xe ân cần rước tôi đi làm mỗi sáng, đổi lại là quyết định bị đuổi việc. Chân kỹ thuật viên của anh có nhiều sinh viên vừa tốt nghiệp các trường kỹ thuật của Đài Loan lấp vào, lương khởi điểm thấp hơn lương Nhan, nhưng người làm mới luôn vui vẻ phấn khởi và trẻ trung hơn.

Nhan về nhà ngồi thở dài. Bỗng dưng tôi trở thành tai hoạ cho cả nhà. Nhưng thê thảm hơn khi bỗng dưng, tôi trở thành người gánh vác cả gia đ́nh năm người.

Chúng tôi thẫn thờ. Bà mẹ Nhan tuôn từng tràng tiếng Đài Loan nhiếc móc mà tôi không thể hiểu bà nói ai. Nhan đáp lại mẹ cũng bằng tiếng Đài Loan. Tôi xua hai đứa trẻ vào pḥng ngủ để xem ti vi trong ấy. Tôi không hiểu tiếng Đài Loan nhưng tôi hiểu những ǵ người mẹ kia đang hằn học.

Nhan đi xin việc, tôi đi làm, bà mẹ họ Tiêu ở nhà tiếp tục nhiếc móc một ḿnh bằng thứ tiếng Đài chan chát lê thê. Bà có nói nữa tôi cũng không hiểu, người yêu càng không dịch cho tôi hay mẹ mắng ǵ. Tôi khó xử, lẩn tránh không dám nh́n đối diện bất kỳ ai.

Tôi mập dần lên, khôi phục lại sức khoẻ và sự vui vẻ, nhưng ngược lại với tôi là cảnh nhà Nhan Bách Bân sa sút trông thấy. Bà mẹ lại nằm quay mặt vào tường, tới ngày thứ tư, chúng tôi buộc phải đưa bà vào viện. Vào nằm đúng gian pḥng chúng tôi đă quen nhau.

Tôi đứng ở sân bệnh viện, buồn rầu cầm tay Nhan.

- Em yêu anh. Nhưng em phải đi thôi.

Lần đầu tiên tôi thấy Nhan khóc, Nhan nắm tay tôi ngoảnh mặt đi. Tôi rất muốn làm một điều ǵ đó để an ủi người tôi yêu. Nhưng giá như làm được ǵ th́ tôi đă làm trong suốt những ngày qua, chứ không chờ tới giây phút chia tay.

- Chúng ta có ba đứa con trai. Chúng ta có nhiều gánh nặng, có nhiều mơ ước. Em biết rằng cuộc sống khó khăn, em không muốn cuộc sống của chúng ta ngày càng chật vật đi. V́ thế, em muốn anh sẽ luôn thế này, em cũng sẽ nhớ anh.

Nhan nói:

- Ở đây bắt đầu, ở đây cũng chia tay.

Tôi đi một ḿnh ra cổng bệnh viện, về thu xếp đồ đạc. Tôi muốn kết thúc trong êm dịu, không muốn kết thúc như thể muốn giết nhau, như với người yêu đầu, với người chồng Đài Loan.

Tháng 10 sắp hết, con tôi sắp tṛn sáu tháng tuổi. Tôi đón nhận mùa đông sắp tới, vui mừng nghĩ nơi con tôi sẽ không biết giá lạnh là ǵ. Mặt trời Sài G̣n luôn chói.

Đau đớn như thể nửa cuộc đời của tôi đă chôn nốt tại đây, bỏ tôi ở lại với Nhan.

Tôi linh cảm thấy đó là cơ hội hạnh phúc cuối cùng của đời tôi.

 

---o0o---

 

25. Vân không c̣n giúp việc ở quán ăn Việt Nam cạnh ga Đài Trung nữa. Quán ngày càng phát đạt, người Việt Nam đổ sang đây ngày càng đông, có thể cảm tưởng ra đường chạm mặt nói to sẽ thấy người Việt.

Những cuộc họp mặt sau xe rác của các chị Ô sin Việt Nam ngày càng đông vui. Có một lần có một người đàn ông Việt Nam đi đổ rác. Hỏi ra biết quê Long An, sang đây làm Ô sin đổ bô cho một bà già tám mươi trên tầng 24 của cao ốc. Ngạc nhiên quá, tôi đứng lại hỏi, anh có thật là khán hộ công giúp việc nhà không anh?

Anh ta ngượng nghịu nói, nộp bốn chục triệu rồi, môi giới bảo sang đây làm ǵ th́ ḿnh làm nấy.

Và anh nói nhỏ. Mai tôi trốn đi. Sang để mà trốn chứ ai chịu đi đổ bô cho bà già. Em biết chỗ nào làm mách với nhé.

Tôi cũng đang t́m việc đây. Người như anh, bán đi cũng được một ngh́n đô. Nhưng tôi không cần tiền ấy. Vả lại, biết là mai bỏ trốn, tức là đă có cô dâu Việt Nam nào đó giăng sẵn lưới đón lơng anh rồi.

Buôn người không phải là dắt tay qua biên giới, đưa gái đi làm điếm đâu. Buôn người chỉ là hôm nay đi đổ rác, làm quen với một người tay xách túi rác phân loại cũng như ḿnh. Ngày mai ḿnh cho họ địa chỉ để trốn, ḿnh được năm ngh́n tệ. Một túi rác và hai cú điện thoại cũng là buôn người, với chính quyền Đài Loan, và cũng là đổi đời, với chúng tôi.

Giá mà tôi có trong túi một ngh́n đô.

Gặp Vân ở công ty bán thẻ điện thoại ở ngay gần quán. Vân bảo, sao chị không gọi điện thoại cho em? Vừa có chỗ làm ngon lắm, đi phát tờ quảng cáo, phát mỗi ngày được một ngh́n tệ, c̣n hơn làm công xưởng.

Tờ rơi quảng cáo màu vàng, của Western Union. Mỗi ngày một ngh́n tệ bằng tiền mua sữa cho con tôi một tháng. Làm hai ngày đủ tiền mua bỉm và quần áo. Làm ba ngày đủ tiền nuôi cả gia đ́nh tôi ở Sài G̣n. Nhưng mẹ tôi chưa bao giờ lấy của tôi một đồng nào, dù tôi gọi điện về hỏi. Mẹ tôi bảo, cháu ngoan lắm, ba tôi cũng bắt đầu yêu cháu, ông bớt uống rượu rồi.

Chiều chiều ông đặt cháu lên xe nôi, đẩy ra giữa ngơ mồ côi.

 

---o0o---

 

26. Vân mặc quần ngắn tới bẹn, đi đôi bốt to đùng, tḥ ra hai cái đầu gối to toàn xương. Vân nói, em sang Đài Loan gầy đi mất sáu bảy kư. Là do sợ.

Sợ chồng, sợ ăn, sợ những hũ cốt đựng tro người chết quanh nhà, sợ mùi ám từ người chồng chưa bén hơi, sợ chiếc xe tang kềnh càng, sợ núi cao vắng người, sợ thức ăn nhiều dầu lắm thịt của người Đài.

Xuống được núi, chồng dắt Vân vào quán Việt Nam, giờ đến lượt chồng Vân sợ, nôn lấy nôn để khi thấy vợ chọc thịt ăn mấy con vịt con chưa nứt mắt. Dă man quá, giờ đến lượt ổng tránh em ra, ha ha… Chắc ổng luôn tưởng tượng ra con vịt trùi trụi nằm thây lẩy trong bát trứng vịt lộn sũng nước.

Vân dễ tính, xởi lởi, đă kể là không dứt.

- Về sau này cứ thằng nào qua tán tỉnh, em lại dẫn chúng nó đi ăn hột vịt lộn. Ha ha, mấy chàng Đài Loan chạy bán sống bán chết.

Tôi đi ăn trưa với Vân, chúng tôi ngồi trong quán ḿ mở máy lạnh. Tự rót một ly hồng trà lạnh. Bát ḿ của tôi c̣n nguyên.

Vân nói gầy đi mà mặt vẫn cứ mũm mĩm trẻ con.

- Hồi ra văn pḥng Đài Bắc phỏng vấn, ông phỏng vấn buồn cười lắm, ổng hỏi em: Đêm qua ngủ với chồng mấy lần!

- Ôi vậy hả?

- Em bảo em chả nhớ, nhưng chồng “làm” lâu lắm, chắc hai lần! Sau chồng em bảo, phần ông chồng th́ ổng trả lời là, đêm qua làm t́nh ba lần! Chắc “hai lần lâu lắm” cũng gần như “làm ba lần” nên bọn em qua. Có một chị đi cùng em bị trượt. V́ ông phỏng vấn của Đài Loan hỏi chồng là, quần lót của vợ màu ǵ, ông chồng chị đó không trả lời được.

- Th́ quần lót cũng chỉ mấy màu trắng đen xanh đỏ, cứ nói đại đi cũng được mà!

- Nhưng mà ông chồng cạu, ổng quát, kiểu ǵ bố ai mà biết được, tắt đèn hết rồi, phỏng vấn cái ǵ kỳ cục vậy! Kết quả, chắc rớt, chờ lần sau đi quá ha.

Tưởng tượng những gương mặt ngồi chờ được hỏi, ngồi chờ được sang Đài, vợ chồng không nh́n vào mắt nhau.

Tưởng tượng ông viên chức ngoại giao Đài Loan hàng đêm khốn khổ nằm nghĩ xem, mỗi sáng mai từ mười giờ sáng tới mười hai giờ trưa, hỏi những câu ǵ mới chứng tỏ mối hôn nhân Việt Đài kia có thật, những người ngồi kia không lừa ông, ông không bị họ lừa.

Bắt một ông viên chức ngoại giao đi chứng minh một mối t́nh có thật dẫn tới hôn nhân có thật, khó làm sao.

Ngay cả tôi, thoát khỏi ái t́nh và hôn nhân, cũng đă không làm sao chứng minh được những điều đó là có thật trong đời ḿnh.

Tôi bảo Vân:

- Có lẽ chị sẽ đi khỏi đây!

- Đi đâu?

- Không biết, nhưng cứ rời Đài Trung rồi tính.

Ở đây có quá nhiều duyên nợ, vấn vương. Một người đàn bà Việt như tôi đă để lại những ngày tháng hạnh phúc đau khổ ở lại đây, bao nhiêu người đàn bà Việt sẽ đến và đi khỏi thành phố này.

Có những nỗi đau gọi là măi măi, không phải trong tâm thức những người vợ ấy, mà là trong tiềm thức một dân tộc, khi những người đàn bà dạt xứ hạnh phúc th́ ít đau đớn lại nhiều.

 

Phụ lục 1 : Cô dâu Việt – chú rể Đài

 

 Bộ ảnh chụp tại điểm môi giới cô dâu tư nhân tại TPHCM của nhiếp ảnh gia Trương Càn Kỳ (ĐL).