Đồng tiền khuyết tật

 

 

 

Mất điện, thành phố như mù. Khách du lịch không dám về khách sạn, họ nằm trên băi biển đợi trăng lên. Các nhà hàng ven đường Trần Phú, Nha Trang vẫn nườm nượp người ra vào. Thắp đèn măng - sông, nổ máy phát, ánh điện đỏ ḷm chỉ đủ khỏi nhầm mặt nhau và gắp lộn món.

 

 Mất điện cũng có cái hay là các em tiếp thị chân trần, ngực căng khi xáp vô bàn nhậu lỡ có anh tuổi mùi hăng lên quờ tay lên đùi chẳng ai nh́n thấy. Mà đă hẹn nhau rồi th́ mất điện chứ mất thêm nước cũng phải giữ lời hứa, con người ḷng tự trọng cao hơn tiền bạc cơ mà.

 

Đám nhậu là các quan chức đă ngồi ấm chỗ, các nhà kinh doanh tài ba trên sàn chứng khoán khi cổ phiếu tăng vùn vụt, các nhà đầu tư vàng bán ra trên trời mua vào dưới đất, các nhà kinh doanh bất động sản vừa mới kư hợp đồng thực hiện dự án xôi mật. Nói chung bàn nhậu là những nhà hoạt động chính trị và kinh tế “tài năng” của nước nhà!

 

Họ gọi món nho nhỏ, chén dĩa  không kềng càng. Chỉ có  đĩa súp lơ xào hải sâm sum suê một tư, c̣n  lại mỗi người chỉ lưng chén xúp nhưng là xúp yến huyết (giá thị trường dăm bảy ngàn đô một kư), một con tôm hùm xanh vừa đủ bày trên dĩa. Cả bàn mà chỉ một chai Chivas 25 (giá khoảng dăm bảy triệu) th́ đâu phải là nhiều. Họ đang thực hành tiết kiệm, thực hiện lời hứa về chống lăng phí mà cơ quan nào chẳng triển khai. Và tiền chứ đâu phải vỏ hến mà vung tay quá trán!

 

 Họ nói nhỏ vào tai nhau khe khẽ, nh́n mặt người này, ngắm nghía người kia để xem sự phản ứng của đối tác. Họ to nhỏ, vụng trộm, nhường nhịn. Những đôi mắt đỏ ngầu như máu, phơi bày cái ḷng trắng như vôi. Những cái nh́n được sắp đặt trước th́ phải. Người nh́n xéo, kẻ nh́n nghiêng. Người nh́n lên trần nhà như thư giăn, như nghĩ ngợi. Kẻ nh́n xuống gầm bàn như sám hối, như chạy trốn. Nói chung mỗi người một vẻ.  Họ bớt cho nhau vài trăm triệu đồng như mua  hàng không cần thối tiền lẻ. Nhưng họ cũng ṣng phẳng ra tṛ là khi đến lượt nâng ly. Tuyệt đối không bớt một giọt. Rượu đă rót ra là phải vào cổ họng. Cũng có người lén lút đổ xuống sàn mà không ai phát hiện ra. Khi xong nhiệm vụ, người uống khà một tiếng rồi nhăn mặt làm kẻ bị thua, người rót nâng chai nở nụ cười thắng lợi.

 

Một bóng lưỡi hái cụt ṿi ru rủ tiến về bàn nhậu. Ánh sáng lập ḷe cũng đủ soi đó là một bà già rách nát bẩn thỉu mang bị cói có chữ “happy birthday” mà khách du lịch nước ngoài thường dùng, đựng mấy thỏi kẹo gum. Bóng bà chập chờn như bóng ma, cầm mê nón như chiếc bánh tráng cong vành. Chưa kịp cất lời “dạ kính thưa...” th́ một một tiếng gắt “không chịu làm mà ăn, bày đặt” và dúi đồng cắc vào tay bà (hồi đó tiền cắc mới ra nên sử dụng tiền cắc là thời thượng). Cái tiếng gắt chát chúa dội vào tai bà như tiếng bom vừa lạ vừa quen.  Bà chưa nói hết chữ “cám...ơn” th́ giật ḿnh lùi lại như gặp phải ḿn định hướng. Thói  quen ấy mà, v́ trước đây bà là du kích mấy lần gặp địch gài bẫy ḿn nên hay đề pḥng.

 

Bà không biết chữ,  chẳng biết ǵ về thủ tục để kê khai thành tích quá khứ nên không có ưu đăi nào của người có công. Chồng chết v́ bom rơi từ trời, con chết v́ ḿn nổ dưới đất. Ruộng vườn không có, cuộc đời oan nghiệt đă đẩy bà từ  làng quê lên thành phố và …ra đường.    

 

Bàn nhậu thực sự tiết kiệm. Nh́n xem, trên bàn không c̣n một thứ ǵ. Đĩa xào sạch bong, chai rượu cạn khô. Những “tài năng” của đất nước thực sự có tấm ḷng phóng khoáng khi ông mặt sẹo thay mặt bàn tiệc bo cô phục vụ một tờ  500 ngàn. Họ ra về, người bắt tay, kẻ ôm hôn thắm thiết như gặp nhau lần cuối.

 

Bà già như đi câu không có mồi, thất bại, quờ quạng, lần t́m ra đường. Thằng bé bán đậu phộng bước tới, “có ǵ không bà Năm”, “mất điện nên chả ai cho ǵ, may có nửa ổ bánh ḿ và một đồng cắc, không biết mấy ngàn”.

 

Bà nh́n thằng bé mà tượng ra thằng nhỏ du kích năm nào bà đă cứu nó sau đợt chạy càn, ba ngày không có ǵ vào bụng, may mà ...có nửa ổ bánh ḿ lính Mỹ vứt lại và ngụm nước vũng cứt trâu đầy cặn.

 

Và...lạ thay, trong đám nhậu kia có nó, cái sẹo, cái sẹo vẹt cằm.  Cái sẹo đuổi bà và bố thí cho bà đồng xu cắc bạc. Thế mới trách trời,  trời  khiến bà gặp nó. Qua Mậu Thân mấy chục năm rồi, người th́ già  mà cái sẹo vẫn như cũ, vẹn nguyên, mập mạp, hồng hào, trẻ trung. Cái sẹo làm  bà tủi thân. Nó lên ti vi, vài ba lần bà mới nhận ra nó, bà ṿng tay ôm cái ti vi như ôm lấy nó, rồi muốn ḍ t́m nó, không biết sao bà lại thôi.  Lần này gặp nó bằng xương bằng thịt, bà lại quay lưng chạy trốn. 

 

  “Bà Năm cầm vài chục ngàn trả nhà trọ, mưa xuống, bệnh lên, lấy đâu ra thuốc, cháu cho tiền lời chứ có cho tiền vốn đâu”. “Cho bà mượn, bà trả sau”, bà run rẩy. “Đă cho là cho mà, mượn rồi bà nhịn đói mà trả sao đành”, thằng bé nói như đinh đóng  cột.

 

Có thể là ngẫu nhiên, câu nói của thằng bé làm thành phố hừng sáng, soi rơ từng khuôn mặt người.

 

Đồng xu trên tay bà dưới ánh sáng tươi mới, lung linh màu đồng thau nhưng bị dập nát một góc, không dùng được v́ ...bị “khuyết tật”.              

 

    

 

 

Từ Sâm

Nha trang mùa mưa 2011