GioiThieuBan

Chúng tôi sẽ giới thiệu

những tác phẩm đáng đọc, đáng xem (hội hoạ), đáng nghe (nhạc)

dĩ nhiên là theo sở thích và cơ duyên của người giới thiệu

trên những nguyên tắc sau  :

 

1.  Ăn mày văn chương  không là một học phái, văn phái.

Ăn mày là xin người khác một điều ǵ và chỉ được toại nguyện khi người khác tự nguyện cho.

Kẻ sa cơ thất thế, bị dồn vào cảnh bần cùng vô vọng, ăn mày cơm áo. Tất nhiên nó tự thấy nhục. Nhưng chính Tôi cũng thấy nhục, thấy bị xúc phạm mỗi khi phải đương đầu với một người ăn mày v́ Tôi cũng là người, không chấp nhận được con người phải như thế và không thể làm người một ḿnh được. Đây là điều ám ảnh Tôi miên man. Chúng Tôi không thuộc loại ăn mày này.

Đầu thế kỷ 20, ở Campuchia và Thái Lan c̣n có truyền thống này : người con trai, trước khi vào đời, đi vào chùa tu một năm, sống nhờ của bố thí. Nhà sư phật giáo phiêu diêu với y bát cũng là kẻ hành khất. Đây là những người tự nguyện ăn mày người khác  để khơi ḷng từ bi nơi tha nhân. Chúng Tôi không thuộc loại ăn mày này.

Trong văn học, Tôi có thể ăn mày văn chương trong nghĩa sau :

·     Tôi kêu gọi người khác đọc những ǵ Tôi viết v́ không có ai đọc th́ những ǵ Tôi viết chỉ tồn tại như một mớ giấy lem nhem mực, không thành tác phẩm, không thành văn. Tác phẩm và văn chương h́nh thành trong quá tŕnh đọc của độc giả. V́ thế nó có khả năng tồn tại trong một không gian và thời gian rộng lớn hơn không gian và thời gian của tác giả.

·     điều trên cần thiết nhưng không đầy đủ. Nếu người đọc tiếp cận bài vở của Tôi với một tấm ḷng bẩn thỉu đầy hận thù, ganh ghen, với đầu óc đầy thành kiến, nghi kỵ, không gợn chút tự do tin người, có đọc ngh́n lần đi nữa th́ trước tác của Tôi cũng không thành văn được. Chỉ khi nào người ấy đọc trước tác của Tôi với ḷng nhân và lư trí tự do của con người, trước tác đó mới có khả năng thành văn, mới có khả năng tồn tại vượt thời gian và thời đại của Tôi.

·     và đây là điều kiện cuối cùng, cơ bản nhất : trước tác của Tôi phải có khả năng khơi ḷng nhân và lư trí tự do nơi người đọc, như thế nó mới có khả năng t́m được người đọc xứng đáng và trở thành văn chương.

·     v́ vậy, khi Tôi đọc văn của người khác, điều đầu tiên Tôi cố gắng làm là quét sạch kiến thức của Tôi để có thể đón nhận một con người khác Tôi, trong tư thế của một con người tự do, b́nh đẳng và tŕu mến.

Đó, với Tôi, là thái độ ăn mày văn chương.

Và cũng chỉ là thái độ văn chương thôi. C̣n phải viết sao cho h́nh thức với nội dung quyện lại thành một, biến thành văn phong trung thực của một con người, biến thành nghệ thuật.

 

2.  Mỗi tác phẩm đều do ít nhất một ăn mày văn chương giới thiệu. Người giới thiệu chịu trách nhiệm lời giới thiệu của ḿnh, những người khác không liên quan.

*

Cảm ơn bạn giới thiệu trạm Ăn mày văn chương  cho bạn của bạn.