ThanhPhoNao

 

THÀNH PHỐ NÀO…

 

 

Mỗi lần lên văn pḥng, h́nh ảnh đầu tiên đập vào mắt tôi là con bé giúp việc ẵm thằng cu con ông bà luật sư loanh quanh trong nhà, miệng rưng rưng Thành phố nào nhớ không em, chiều chủ nhật chiều của riêng ḿnh… Chữ “em” được nhấn mạnh, luyến láy gập ghềnh một chút. Em luôn luôn quan trọng. Mắt con bé lim dim rất mộng, hai cánh mũi nhấp nhô như mặt nước có con thuyền t́nh băng qua. Trong khi thằng cu thản nhiên, chắc chắn là nó chẳng nhớ đến thành phố nào cả. Chiều dài hai mươi sáu tháng đời nó chưa hề bước đến đâu trừ con đường mang tên em từ trong nhà ra trước, là văn pḥng của bố. Nó mà dám được ta bà ! Hễ trái gió trở trời một chút là bị con bé giúp việc theo lệnh bà chủ đè ra đánh gió. Đánh riết gió cũng hăi bỏ đi, thằng cu miễn nhiễm. Và dù thứ ba thứ bảy ǵ hai đứa cũng cặp kè nhau, nhưng chiều chủ nhật th́ đúng là của riêng ḿnh. Bởi v́ ngày thiêng liêng của Chúa này ông bà luật sư luôn vắng nhà. Điều này thằng cu cảm nhận rơ ràng hơn là bảo nó cạy năo nhớ đến thành phố nào, nên mỗi chiều chủ nhật bố mẹ vừa thay áo quần là nó đă bắt đầu tỉ tê số phận. Nó không thích buổi chiều của riêng ḿnh, nó thích có bố mẹ cơ. Nhưng nó đang bị bỏ rơi. Và nó khóc đến khi thiếp đi với linh hồn mềm nhũn...

Bức tranh ấy bày trước mắt tôi hầu như mỗi ngày. Tai tôi lùng bùng v́ cái “thành phố nào” đến nỗi trong đầu cũng cứ lẩm nhẩm câu ca cẩm đó. Một hôm cáu chuyện giấy tờ, tôi sẵng: “Bộ mày hổng biết bài nào khác sao mà chỉ rên rỉ bài ấy?”. Con bé cười, “biết chớ cô, mà con chỉ kết bài này”. Ḷng tôi mềm lại, “bộ mày có tâm sự ǵ với ai hả”. Lại cười gịn tan: “Chưa cô, con ham có quá mà chưa thằng nào để ư đến con cô ơi”. Tôi nhíu mắt nh́n, trông nó cũng xinh xắn đấy chứ, có điều suốt ngày chỉ ẵm em ngắm ba bức tường và con đường trước nhà ngàn ngạt xe cộ th́ dẫu chú chàng nào có mắt xanh cũng đâu đâm thủng tới tận đây.

Khi ông bà luật sư làm sinh nhật thứ tư cho thằng cu th́ tôi đổi đi chỗ khác. Đi chỗ khác lại thấy thiếu câu hỏi có nhớ thành phố nào đó không, bởi toàn các cụ đạo mạo chắc chắn không có chủ nhật nào riêng tư với ai để bàng bạc nhớ nhung. Ở đây thiếu sự trẻ trung ngây thơ dấm dớ. Thiếu mùi dầu Nhị Thiên đường. Thiếu tiếng trẻ con ngọng nghịu mè nheo. Thiếu tiếng khóc tiếng cười trong veo bất chợt. Thiếu vũng nước ngai ngái thỉnh thoảng bà luật sư trách yêu con vừa hách x́ xằng gọi con bé. Thế thôi là đă thiếu rất nhiều…

Khoảng gần năm sau, tôi quên béng bức tranh ẵm em lộng lẫy đó. Hôm rồi ra phố bất ngờ gặp một cô gái cứ nh́n tủm tỉm. Sửa mục kỉnh, tôi đâm ngờ ngợ. A, con bé giúp việc! Quái, nó như lột xác. Tôi bỡ ngỡ:

- Thành phố nào…?

- (Cười) Dạ con đây cô.

- Nom mày khác quá, làm ǵ diện dữ vậy?

- Dạ bộ đồ vía của con đó cô. Trời ơi gặp cô con mừng quá!

Nó có vẻ mừng thật t́nh, ôm chặt tay tôi hỏi đủ điều sức khỏe. Rồi nó hạ giọng bí mật như bàn chuyện làm chính trị: “Cô à, con có bồ rồi”. “Vậy hả? Tốt quá”. Thế là con bé đă có được buổi chiều của riêng ḿnh. “Ảnh là kỹ sư cô à”. “Vậy hả? Tốt quá”. “Ảnh muốn hỏi cưới con đó cô”. “Vậy hả? Tốt quá”. Chợt giật ḿnh: ngữ vựng của ḿnh bao nhiêu năm đèn sách sao mà khố rách áo ôm. Tôi kéo nó vào tiệm kem với hy vọng chút đường chút bột sẽ cho vay vài từ khác xứng đáng với niềm vui bao la trong mắt nó. Nó trút bầu tâm sự với bóng đèn nhấp nháy con ngươi, mũi phập phồng láo lức như cánh bướm con xúc động lần đầu đáp xuống đài hoa. Giọng nó sôi nổi quưnh quáng ríu rít có khi nghe không rơ. Tôi nói, mày kể từ từ, tai tao nghễnh ngăng lắm rồi.

- Con nói dối là em bà con của bà luật sư. Con nhờ nếu ảnh đến nhà th́ nói như vậy, là em bà con ở nhà quê lên. May là cùng người Nam.

- Bà luật sư nhận lời chưa?

- Bà không chịu. Cho nên con chưa cho ảnh đến nhà. Cho nên trời xui gặp cô con mừng quá. Cho nên con nghĩ là nhờ cô đến nói hộ bà một tiếng giúp con.

 

Cho nên nó nh́n như bắn lửa và đầu gật gù lia dỗ dành tôi nhận lời. Tôi không dám chạm vào nó sợ bỏng tay, h́nh dung cái lắc đầu của bà luật sư. Cái đầu bà vốn thường lắc lắc, một kiểu làm dáng. Hay là con bé tưởng nhầm đó là lời từ chối? Có khi tôi nghĩ chắc tại mái tóc búi trên đầu bà to quá, lúc nào cũng như vừa lấy trong hộp ra. Bảo đảm tóc giả. Khi đi ngang hành lang bà đều dừng lại trước tấm gương to một phút vuốt lại đầu tóc luôn nghênh ngang không sụt lở một cọng. Và bà mỉm cười với người đàn bà trong gương, măn nguyện. Bà thuộc loại thước tấc chưa đạt, mái tóc búi th́ quá to, nó như chế ngự đàn áp bà mà măn nguyện nỗi ǵ chẳng biết! Mỗi chiều bà thong thả dắt chó đi dạo. Chó dắt bà th́ đúng hơn. Nó chạy trước, níu bà chạy theo. Họa hoằn lắm mới cho con bé ẵm thằng cu ra công viên, và lúc đó th́ con chó lănh đạo tới ba mạng người lớn bé rồng rắn lúp xúp theo sau...

Để giúp những buổi chiều của riêng ḿnh được trọn vẹn, tôi đối diện với bà luật sư và hơi chóng mặt v́ cái lắc lư đống tóc trên đầu bà. Đúng là bà từ chối con bé, giản dị v́ lai lịch ḍng họ bà phải là người cặp nách bằng cấp, tiền bạc, chức phận, không cặp nách thằng cu cái hĩm. Tôi không thể gợi ư bà giúp nó “làm phước”, v́ bà thường nói có phước làm quan, ḍng họ bà th́ đă lắm quan rồi, nghĩa là phước tràn trề. Cuối cùng tôi ra về, đi đong một buổi chiều nắng gió nhởn nhơ múa hát trên cây mà ḷng ḿnh chùng xuống.

Vài tuần sau con bé đến t́m. Tôi rất sợ cảnh người ta khóc. Con bé không nh́n lên v́ không c̣n lửa, chỉ có nước. Tôi không dám chạm vào vai nó v́ sợ đất nước sẽ vỡ ào thêm, chỉ lặng lẽ nh́n bức tranh đời, lộng lẫy sắc màu hơn bức tranh ẵm em dạo nọ. Mọi việc bắt đầu từ hôm bà luật sư sai con bé ra chợ mua bó hành ng̣. Và bó hành ng̣ thay đổi đời nó khi t́nh cờ gặp bạn hỏi tại sao mày không xin một ngày nghỉ cuối tuần, như tao đây nè, tao tự do rong chơi mỗi ngày chủ nhật, phải bồ bịch rồi lấy chồng chứ. Bó hành ng̣ bỗng ngạt ngào hương thơm của tự do, nhân quyền và luyến ái… Hai thứ đầu nó chưa rơ lắm, nhưng thứ cuối cùng th́ nó luôn mơ tưởng… Bức tranh ngang tàng gần như thô bạo: nét vẽ sắc sảo những cái lắc đầu của bà luật sư chưa bao giờ dùng từ phước đức; nét vẽ mông lung t́nh yêu của chàng kỹ sư, đă bặt luôn sau khi bà luật sư kiêu kỳ “tôn trọng sự thật”, trả thù quyền hạn mà con bé dám đ̣i khiến bà phải lặn lội gửi thằng cu cho mẹ mỗi chiều chủ nhật; nét vẽ ngập ngừng c̣n ướt sơn cô gái sụt sùi trước mặt. Tôi nh́n, vừa thương vừa giận. Phải chi ngay từ đầu nó đừng nói dối. Phải chi con người đối đăi nhau không v́ những sơn phết hào nhoáng bên ngoài...

Mùa đông nào rồi cũng qua đi. Con bé sẽ vịn nắng ấm áp mùa xuân t́m đến thành phố nào mà con người đem trái tim ngọt ngào nồng hậu đăi nhau. Ở thiên đường đó sẽ có buổi chiều của riêng ḿnh dành cho nó, miễn đừng gắn cho người yêu tương lai khả năng của loài lông vũ - như có lần nó thảnh thơi nghêu ngao khi tôi sẵng “bộ mày hổng biết bài nào khác sao”, rằng buồn ơi ta xin chào mi, khi người yêu vỗ cánh bay đi…

MIÊNG

Paris, Oct. 2008