CoConKhuyetTat

CÓ CON KHUYẾT TẬT

Bài này đă được đăng trên báo Sài g̣n tiếp thị (Việt Nam), ngày 6 tháng 5  vừa qua, với tên Mẹ, con và cuộc đời bất hạnh.

 

Theo cô Trinh “đi thăm một em khuyết tật”, chúng tôi vào căn hộ chị Vơ Thị Thanh Trương, 46 tuổi, đường Cầu Thầy Tu, tổ 3 thôn Tây, xă Vĩnh Phương, Nha Trang.

 

Mặc dù lục đục, chị và 3 con vẫn sống chung với chồng măi đến tháng 12-2008 mới xây “nhà” riêng bên cạnh, là một căn pḥng khoảng 20 mét vuông. Nhà xây bằng 21 xe đất, nền trát xi măng,  không đổ móng. Xin hàng xóm mấy cây cau làm cột, vách bằng tre chẻ lắp tấm bạt, mái tôn. Nắng nóng như thiêu, mưa gió sợ nhà có thể bị bứng đi bất cứ lúc nào. Chưa kể mùa lụt  nước sông Cái cách đó hơn cây số tràn vào thường ngập quá eo, và nền nhà có thể sẽ bị nước xói sụp. Đây là vùng trũng của thôn. Trong căn nhà bấp bênh đó sống bốn người.

 

Trương Ngọc Tân sinh năm 1982, đă xong tiểu học. Năm 2002 Tân có bằng lái xe 2T5, làm việc được hai tháng th́ trong lúc ngồi chờ xe đổ đầy đất chở đi, bị chôn vùi dưới hàm ếch do hầm xúc đất bị sụp. Khi em ngoi lên được với sự giúp kéo của bà con, phần thân dưới đă không c̣n cảm giác. Lại bị dập sườn, rách cơ hành ở ngực và nhất là nứt gan, máu ra nhiều quá nên không thể đem vào Thành phố. Ở bịnh viện tỉnh Khánh Ḥa 20 ngày, v́ cột sống găy phải nằm im nên bị loét mông, sau đó được đưa đến bịnh viện phục hồi chức năng Đồng Đế một tháng. Từ đó em nằm một chỗ hoặc ngồi xe lăn, mọi sinh hoạt bản thân đều nhờ mẹ. Bịch nước tiểu đeo bên ḿnh hai tuần mới thay trong khi phải thay mỗi tuần (ống thông 8000 đồng, bịch 4000 đồng). Đại tiện th́ mẹ phải móc ra, tùy, ngày 2-3 lần hoặc 2-3 ngày 1 lần, có khi tự ra. Tân đă bị mổ 3 lần. Khắp người thường đau nhức do máu tụ xuống chân, mặc dù lúc nằm viện phục hồi chức năng, chân bị chuột gặm hay cả đám kiến bu cắn cũng vô cảm. Bảy năm nay Tân chưa tắm v́ mẹ không đủ sức đỡ, cũng sợ nước vào ống thông tiểu gây nhiễm trùng nên chỉ được lau rửa. Khu này cũng chưa có nước máy, dùng nước giếng gánh trong xóm.

 

Con trai út là Trương Ngọc Âu sinh năm 1985, bị liệt nửa người. Sinh ra được 7 ngày, chẳng hiểu sao cháu cựa quậy rơi xuống đất, từ đó mỗi chiều ói mửa liên miên. Những năm đó kiếm cái ăn đă khó làm ǵ có tiền bác sĩ thuốc men, đành bỏ vậy, vợ chồng lại phải đi làm ruộng. Bây giờ Âu chỉ quen thế ngồi là hai gối gấp về bên trái,  duy nhất cánh tay phải c̣n xử dụng được. Nói ú ớ khó nghe, mặt ngơ  ngác, hoàn toàn mù chữ. Nhưng đầu óc tỉnh táo và lúc nào cũng vui cười. Sinh hoạt vệ sinh dĩ nhiên cũng phải mẹ lo. Cháu Âu rất thường bị đau yếu.

 

Từ ngày Ngọc Tân bị tai nạn, chị Trương phải bỏ làm hai sào ruộng để chăm sóc hai con. Cuối năm 2002, một chị làm việc từ thiện ở Bắc Sơn Đồng Đế cho tiền mua ti vi và dàn máy cho các cháu giải trí, đó là món đắt giá nhất  nhà. Truyền h́nh Khánh Ḥa có đến quay phim và giúp đỡ một ít tiền không rơ bao nhiêu v́ chồng chị nhận. Khoảng 3 năm nay xă giúp mỗi cháu 140000 đồng / tháng như giúp người già cả neo đơn, và cho chị là người nuôi, 240000 đồng / tháng. Khoảng 1 năm nay, Hội tư nhân có tên rất dài mà mấy mẹ con chỉ nhớ “có chữ Diễn Đàn”, giúp mỗi tháng 500000 đồng, đă tính cắt cuối năm ngoái, rồi gia hạn thêm nhưng cho biết sẽ cắt bỏ chưa biết lúc nào. Chùa trong xă cho một ít gạo hoặc ḿ gói, mỗi năm 1 lần. Đây là thôn nghèo. Hiện tại mỗi tháng gia đ́nh này được 1 triệu 20 ngàn đồng. Ly dị năm ngoái với người chồng bạo lực, rượu chè, trai gái, là thợ hồ chẳng màng giúp đỡ.

 

Căn nhà tuy mỏng manh nguy hiểm nhưng mấy mẹ con an lành vui vẻ hơn ở chung với chồng, cháu Âu mỗi sáng mỗi chiều có thể lê ra hè ngồi nh́n thiên hạ. Các tấm bạt quảng cáo màu mè tưởng nơi làm ăn, thật ra chỉ là “vách” ngoài, vách trong bằng vải treo ngăn giữa mấy cái giường. Chị Trương có đứa con duy nhất lành lặn b́nh thường là con gái giữa, làm hăng đan mây, lương hướng bấp bênh tùy lúc nên cũng chẳng giúp đỡ được ǵ.

 

Từ đầu tháng 5-2009 Ngọc Tân đă có máy vi tính có thể lên mạng do cô Trinh cho mượn tạm, từ lớp khuyết tật miễn phí do cô sáng lập, để giúp Tân có phương tiện liên lạc với thế giới bên ngoài và hy vọng với quyết tâm “làm cái ǵ” của Tân có thể thực hiện.

 

Mơ ước chung của gia đ́nh là căn nhà có móng để mưa gió không sợ nhà bay. Mặc dù không may mắn có nền tảng gia đ́nh và ư chí phi phàm, chúng tôi cũng khuyến khích Tân tự học tiếng Anh kèm CD và đọc loại sách cuộc đời những người quyết tâm vượt khó. Với bài báo này, chúng tôi ước mong gia đ́nh chị Trương sẽ được sự cảm thông tích cực của độc giả và Ngọc Tân có được nhiều mối giao t́nh nồng hậu. Xin liên lạc về: 

ngoctannhatrang@yahoo.com.vn

tuyettrinh55@yahoo.com

 

Xuân Sương

Avril, 2009