BA

 

 

 

 

Ṿng quanh g̣ Ai Ơi, hai người lên giốc nhắm hướng tam quan ngôi chùa rêu phong trên cao. Cô Đồng chậm bước đợi Bà mệnh phụ, sốt ruột gọi ơi ới. Thở hổn hển, Bà mệnh phụ trách:

-         Việc chi mà gấp dzậy cà?

Cô Đồng không đáp, quay ngoắt người, lại rảo bước.

Khi đẩy cổng chùa, hai con Vện và Vằn lại ùa ra, sủa nhặng xị, nhưng quen khách nên không nhe răng dọa nạt. Sư chùa Lọ thủng thẳng bước xuống sân, theo sau hai đứa bé và Triều. Cô Đồng ỏn ẻn:

-         Nam mô A di đà ph...ậ...t!

-         Kính chào Sư, và... anh... Bà mệnh phụ cười tươi tắn.

Đưa tay chỉ vào chính điện là chỗ chùa tiếp thiện nam tín nữ, Sư bảo hai đứa bé pha trà, mời mọi người an toạ. Cô Đồng là người khai hỏa, thổn thức:

-         Chạy khỏi đền nay bị chúng nó phá tan hoang, em nay không cửa không nhà, xin Sư thày cho em đến đây nương cửa Phật

Sư chùa Lọ nghe sợ quá, tái mặt lạnh xương sống, chưa biết đối đáp ra sao th́ Triều nhanh miệng:

-         Chùa có muốn mở rộng cửa cũng chẳng ai cho. Dân ta có quyền tự do tôn giáo, nhưng cư trú th́ khác, phải khai báo và phải được Ủy Ban Nhân Dân xă chính thức cho phép...Hơn nữa - Triều nhớ buổi tối hôm xưa, tiếp -  chùa toàn nam, có nữ ...vào th́ lôi thôi chứ chẳng chơi...

Bà mệnh phụ chen ngang, mắt liếc t́nh:

-         Anh cứ nói dzậy, chuyện nam nữ thụ thụ bất thân là thời phong kiến, ‘’xưa như Diễm’’ ! Nay khác mà, anh hổng nhớ sao...

Triều chột da, sợ Bà mệnh phụ kể sự t́nh th́ ê, nhưng  cô Đồng nhẩy vào cứu nguy, e é:

-         Như em đây, bảo nữ  cũng được, mà bảo nam th́ em c̣n giữ giấy chứng nhận của bệnh viện 108  trực thuộc bộ Quốc Pḥng có ghi rơ giới tính của em!

Sợ câu chuyện lăng băng đi quá xa, Sư  dặng hắng rồi trầm giọng:

-         Cám ơn nhị vị thí chủ có ḷng không  chê chùa nghèo hèn, nhưng chúng tôi không dám chấp chỉ v́ hai lẽ. Thứ nhất, chùa đông người qua kẻ lại, hẳn công quyền biết ngay, và chẳng  những chùa mà cả quí vị cũng sẽ  có vấn đề. Thứ nh́, Sư nh́n Triều, ngập ngừng... người chúng tôi cũng trần gian lắm, sợ không giữ được lễ...

-         Càng hay, thân mật đoàn kết chứ có ǵ mà Thày phải lo  - Bà mệnh phụ  ngắt - bốn phương nam nữ đều là anh em mà!  

Sư gạt đi, mô phật rồi đứng lên đi ra sau. Triều ở lại tiếp khách, nghe Bà mệnh phụ hỏi, Triều đáp:

-         Việc tiến hành tốt, bè đóng sắp xong, đường  ngang lối tắt đă nghiên cứu tường tận. Nh́n Bà mệnh phụ, Triều hạ giọng - tuần sau th́ phải thanh khoản một phần nữa.  Nhà-chài đă t́m đủ trai tráng để chống bè, duy c̣n thiếu...

-         Thiếu ǵ? cô Đồng hỏi.

-         Thiếu cái phần nôm na gọi là khoa học kỹ thuật, tức một hai người  tốt  nghiệp đại học đàng hoàng, có tri thức căn bản, được đào tạo bài bản chính qui...Bờ Kia mà thiếu khả năng này th́...thiếu tính hiện đại!

Cô Đồng  ré lên cười:

-         Ǵ chứ bọn này th́ em quen đầy, gồng gánh đi chẳng hết. Chúng cũng lên đền Ngọc Trần ś sụp hương đèn, ḷng thành ra phết. Nhưng em sẽ giới thiệu với ‘’đoàn’’ một người vừa có chuyên môn, lại vừa có đầu óc tổ chức nhé... Mà này, Bờ Kia là sao nhỉ?

Triều chưa kịp đáp th́ nghe tiếng chó oăng oẳng lẫn vào tiếng xe máy rồ ga rú lên. Con bé gái từ sân hốt  hoảng  đâm đầu chạy vào, miệng tiếng  đực  tiếng cái:

-         Chúng nó trộm chó, bắt ‘’bố’’ Vện mất rồi...

Triều nhổm dậy xông ra ngoài. Con Vằn tḥ mũi khỏi cánh cổng chùa, rên hích hích, đuôi cụp xuống, đầu chúi xuống như muốn sổng ra. Thằng bé trai chạy theo Triều, vừa chạy vừa hét ăn trộm, làng  nước ơi, ăn trộm.  Nhưng có làng nước nào quanh chùa Lọ đâu. Nó ôm lấy Vằn, kéo vào, hào hển:

-         Vào đi, không  nó lại bắt...

Nh́n quanh, Triều thấy một mẩu xương cạnh một sợi dây thừng kết tḥng lọng. Bọn trộm trộn bả cho chó ăn, bắt được là bỏ ngay vào bao tải rồi chạy, may chỉ có ông giời mới đuổi kịp Honda. Sư cũng ra sân, mặt mũi ảo năo. Con bé gái ôm Vằn, vuốt ve gọi ‘’mẹ’’, mặt nhoè nhoẹt nước mắt. Bực dọc, Triều hầm hầm văng tục, đi thẳng ra ngoài. Bà mệnh phụ hỏi, nhưng Triều  không  đáp.  Sư nay điềm nhiên, hạ giọng:

-          Ông ấy lại đi làm chén rượu mỗi lúc tâm động, nhưng chắc lần này thôi chẳng ăn thịt cầy như mọi khi!

Bà mệnh phụ hỏi:

-         Một con chó bán được bao nhiêu?

-         Chắc  3 đế 4 trăm ngh́n, cô Đồng nhanh nhẩu. Thế mà tháng trước ở Ư Yên, có một làng ra vây đánh bọn trộm chó, giết được 2 thằng, tuổi chỉ 15, 17...Báo Dân Trí có đăng tin, chị  không đọc à?

-         Ḿnh chỉ đọc Phụ Nữ Gia Đ́nh thui, mà nè, cho hỏi...

-         Chị vô tư đi, em gần quần chúng nên tin chẳng thua ǵ VTV  đâu...

-         Chó ta  gầy như vầy, bán cho quán nhậu th́ chỉ xương, ăn uống ǵ?

Cô Đồng chẩu mỏ, vừa nguưt vừa giảng:

-         Này bà chị lầu son cửa tía, ngâm vào thuốc hóa học của Tàu khựa, thịt phồng lên gấp ba, bỏ hàn the cho thịt gịn, và thế là được cả chục dĩa rựa mận. Cứ 50 cho đến 80  ngàn một dĩa, là lời rồi. Và c̣n sáo, c̣n chả chó...Nhớ nhé, nước ta  hạng nh́, chỉ thua Hàn quốc về tiêu thụ chó thôi, mỗi năm chơi 5 triệu con, thiếu nên phải nhập từ Thái. Đó là dựa trên thống kê bán chính thức. Có lẽ về hạng mục này nhà nước không công bố, sợ ḿnh mà hạng nhất thế giới th́ những thế lực thù  địch lại rêu rao là nước ta  không tôn trọng... nhân quyền đúng  Hiến chương Liên Hiệp Quốc!

Chiều xuống, mặt trời chênh chếch ngả về tây. Bóng mái chùa mang h́nh lưỡi liềm choán một góc sân. Con bé vẫn níu lấy Vằn, khóc ấm ức. Thằng anh nó khẽ nói:

-         May ḿnh c̣n ‘’mẹ’’ Vằn, chỉ mất ‘’ bố’’ Vện. Thế là c̣n may!

‘’Mẹ’’  Vằn vẫn ngóng mắt về phía cổng, miệng kêu hích hích, giăi nhỏ xuống bê bết góc sân.

Đợi măi không thấy Triều, Bà mệnh phụ nhớ cái đêm hôm đó đêm ǵ mới hôm nao. Bà thất vọng đứng dậy, tay lôi  cô Đồng ra  cổng, đi không ngoái lại.

*

Khuya Triều mới về, chân nam đá chân xiêu, miệng hát ‘’ đi về đâu hỡi em, khi trong ḷng không chút nắng’’ . Bước lên thềm, Sư đă chờ ở đó. Con Vện sợ từ chiều, nghe tiếng chân người nhưng không dám sủa. Sắp rằm, trăng lưỡi liềm nh́n lấp loáng sắc như nước, không hiền ḥa như vào độ khuôn tṛn. Thấy Sư, Triều qú xuống, tâu:

-         Kính thưa Vương công, ngài là Án đô vương Trịnh Bồng th́ khó chứ cứ giả làm Đạt Hải thiền sư th́ dễ, chỉ chân đất đi ăn mày nói chuyện hỉ xả đâu có gian nan  ǵ? Nay quân Hoàng Phùng Cơ từ Sơn Tây đóng miệt Kinh Bắc c̣n đó, hải đội của Đinh Tích Nhưỡng ở Hàm Giang giông buồm tiến vào sông Nhị, lực đối lực với Nguyễn Hữu Chỉnh một tám một mười, chỉ cần có kẻ đứng ra chủ  tŕ cho danh chính ngôn thuận. Hạ quan thiết nghĩ, Tây Sơn đă bỏ Chỉnh ở Nghệ An, chắc chắn sẽ không can thiệp, nên cái cơ ta thắng sẽ tăng lên mười phần nếu Vương viết thư cầu viện với Bắc B́nh vương Nguyển Huệ, xin Ngọc Hân công chúa lựa lời nói giúp th́ dẹp giặc Chỉnh như lật bàn tay...Hạ thần khấu đầu mong Vương nghĩ lại, vứt áo cà sa, đeo gươm mặc giáp cứu lấy sinh linh trong thiên hạ!

Sư nâng Triều lên, nói nhỏ:

-         Thí chủ lại lầm tôi với ai đó rồi. Tệ hơn, thí chủ  lẫn lộn thời gian, Chỉnh đă chuyên quyền lấn áp vua Lê, Huệ sai Vũ văn Nhậm ra Thăng Long bắt rồi chém. Sau, Nhậm theo vết xe đổ mưu tính xưng Vương, Huệ thân chinh ra Bắc hà lần thứ hai xé xác phân thây. Vua Lê chạy sang Tàu cầu viện, cơng rắn cắn gà nhà.  Đó là chuyện xưa, c̣n đỡ hơn ngày nay. Đến cái tăm hay sợi cao su buộc gói xôi bây giờ cũng phải nhập từ Quảng Tây, th́ sức nào mà tự lập, nên không cầu viện ra mồm cũng đă bó tay phụ thuộc trên thực tế. Lao động Trung Quốc qua tăng trợ cho lực lượng công nhân nước ta xây dựng xă hội chủ nghĩa nay ở lại, toàn là những  nơi hiểm yếu như Tây Nguyên chẳng hạn. Nói thật, nay đánh nhau đâu chỉ là chuyện binh bị. Trận chiến thật là kinh tế, và ghê hơn, ẩn hiện vô thường là trận chiến văn hóa. Thí chủ mở TV ra, ăm ắp những chương tŕnh Tây Du, Tam Quốc, Thủy Hử, rồi nào Cô gái Đồ Long, nào Nhất Dương Chỉ, Vơ Tắc Thiên bí sử, Bao Công, Thi Công kỳ án,  Thiếu Lâm truyền kỳ, Đại náo nữ nhi quốc, Mỹ nhân vô lệ, Thập bí kỳ án, Đêm Thượng Hải, Mẹ chồng hắc ám, Tranh quyền đoạt vị, Tể tướng Lưu gù, Ḥa đại nhân, Tây Thi, Lữ Bố, Kinh Kha, Thủy Hử, Lưu Bá Ôn, Tần Thủy Hoàng, Khang Hy, Tia chớp Thái Cực......th́ rơ. Mới đây, h́nh như sắp xây đền Khổng ở Thủ Đô, dân ta  tha hồ đến  chiêm vọng. Thế mà thí chủ lại sui tôi bỏ cà sa thiền sư Đạt Hải, mặc áo giáp Án Đô vương làm bằng giấy bản sản xuất ở Quế Châu để bán cho du lịch thử cọ Tàu vẽ họa h́nh tiếng Trung đ̣i đổi đời th́ đúng thí chủ xui chó ăn cứt chó...

Nói một thôi, Sư ngừng rồi chép miệng ‘’ Lại khẩu nghiệp’’, bỏ mặc Triều ngơ ngác. Sư vào, Triều loạng choạng đi theo, tay nắm vạt áo, lệ đầm đ́a:

-         Trăm lạy Vương, sang Bờ Kia ta sẽ thiết lập một nền Quân Chủ Lập Hiến, đứng đầu là Vương. Và với mọi thành viên, chúng ta Cùng viết Hiến Pháp, chuyện vừa vui vừa có ích, OK  nhé...Nghe đâu có những  trí giả cao cấp dạy Đại Học bên Mỹ cũng hô hào như thế, hẳn vậy là hiến pháp này có cơ sở duy lư toán học vững vàng, chắc toàn dân cũng sẽ  đồng ư thôi!

Sư lẩm bẩm ‘’ Đúng là rỗi hơi!’’ rồi tĩnh toạ. Coi bộ Đạt Hải thiền sư rất nhất quán, trước sau như một, nhất định không nhận vai Trịnh Bồng thời đổi mới.

*

Khi sáng bảnh mắt, Triều đang xúc miệng th́ Sư hỏi:

-         Tối qua có đánh chén thịt chó không?

Ngạc nhiên v́ chẳng bao giờ Sư lại ṭ ṃ chuyện ẩm thực của con nhà nhậu, Từ đáp:

-         Thưa Thày không, con Vện mới bị tóm, ăn thế ghê chết. Nhưng tôi có thử thịt mèo giả dê, ăn cũng được!

-         Xin ông thôi móc tiền ḥm công đức đi ăn thịt con này con kia nhé. Có hai việc. Việc đầu là cán bộ Ủy Ban Phường đến hỏi tiến tŕnh chuyến du lịch Phố Hiến, ông liệu mà trả lời. Việc thứ nh́ là Bà mệnh phụ. Hôm qua bà ấy bảo nếu chẳng biết Bờ Kia là ǵ, ở đâu, th́ bà ấy rút tên không đăng kư nữa và đ̣i tiền lại. Ông khu xử thế nào phải liên lạc nói cho bà ấy biết, càng sớm càng hay.

Triều quyết định lo việc thứ nh́ trước. Bà mệnh phụ có nhu cầu khá cấp thiết, chùng ch́nh sợ có những diễn biến không ḥa  b́nh. Triều gọi điện thoại hẹn, tắm rửa đàng hoàng, ăn mặc tử tế đến  quán cà-phê Nhân khu du lịch cạnh bờ Hồ. Bà mệnh phụ đă ngồi đợi, nhoẻn miệng cười, tay nắm tay Triều  kéo xuống ngồi.  Khi bà lại hỏi về Bờ Kia, Triều đưa tay lên miệng suỵt khẽ, và bảo, tí nữa. Trước cái tí nữa ấy, hai người gọi taxi đến một nhà nghỉ nằm khu Nghi Tàm, rất sang, và rất tế nhị, h́nh như là chỗ quen biết Bà mệnh phụ. Vào một căn pḥng trang trí khá lịch sự, bà áp người vào Triều, người nóng rần rật như lên cơn sốt. Bà quên bẵng chuyện Bờ Kia. Phải thôi, ai lại bỏ h́nh bắt bóng, yêu nhau đi chiều hôm tới rồi mà. Nín thở tránh mùi nước hoa có pha mồ hôi tiết ra lúc cơ thể oằn oại, Triều dập d́nh lên xuống trên những  đợt sóng nhấp nhô cứ phát ra những câu vô nghĩa lẫn vào là tiếng ứ ứ.  Sao lại ứ  ứ, nửa trách móc, nửa van nài. Lạ nhỉ. Cứ mỗi lần Triều trượt đà mất kiểm soát, ứ ứ lại chêm vào đừng  đừng,  khiến tráng sĩ nào nỡ một  đi, đành  ở lại chiến tuyến, tay tḥ xuống tự ngăn thằng tiểu yêu quái ác cứ định chớ ra kiểu niềm thương nỗi nhớ của hổ nhớ rừng thời Thơ mới. Nhưng rồi, cái ǵ mà chẳng có đoạn kết. Triều nằm vật ra, thở dốc, giả như lịm người đi để nghỉ.

Bà mệnh phụ thông cảm. Đợi lát sau Triều ngồi lên, bà đưa cho Triều một viên thuốc mầu xanh, âu yếm bảo, uống đi, lại ‘’lên’’ ngay thôi, thuốc sịn đấy. Bà gọi điện thoại  xuống tiếp tân, đặt bữa ăn trưa và bảo, tụi ḿnh ăn cơm Tây, rượu Boócđô Pháp, đủ chất hơn cơm ta. Triều cười, giấu cái mếu máo sau tiếng khà khà, rất trượng phu. Khi đó, bà hỏi về Bờ Kia, nơi đến của mọi giấc mơ tung tẩy trong tâm tư và trí tuệ những kẻ ở Bên Này. Triều  đành nói, sau khi hít một  hơi dài và hắng giọng giữ sự đam mê và tính quyết liệt một dự định đổi đời. Chàng dài ḍng về chế độ Quân Chủ Lập Hiến, quốc hiệu, quốc huy, về Án Đô vương họ Trịnh có thể sẽ nhận lời làm Quốc Trưởng, về một xă hội có sự đồng thuận và tương trợ giữa người với  người, nơi không ai o ép và áp đặt ǵ lên đồng bào đồng loại. Triều khà lên một tiếng, xă hội  này của chúng ta  chỉ có pháp luật là tối thượng, và áp dụng cho mọi người, bất kể vua quan hay dân đen, tất cả đều b́nh đẳng và đều có những quyền con người cơ bản theo đúng Hiến Chương Liên Hiệp Quốc.

Bà mệnh phụ nghe, hấp tấp hỏi:

-         Thế ḿnh xài tiền ǵ? Nói thiệt, em c̣n hơn 10 tỉ tiền Việt Nam ḿnh, hổng biết người ta có nhận không?  Nếu không th́ chắc mua vàng, hay mua đô cho chắc ăn! Lại c̣n tiền đổ trong chứng khoán, lỗ chổng vó, chắc bán cho lẹ! Giấc mơ của em là mang được hết tài sản qua Bờ Kia....

-         Đúng, em đúng - Triều gật gù, nhớ Bà mệnh phụ đă từng hỏi chuyện tiền – Em sẽ là Bộ Trưởng bộ Kinh Tế Tài Chánh nhé!

-         C̣n anh, anh phải là Thủ Tướng. Cô Đồng th́ chuyên trách Tuyên Huấn Tuyên Giáo, chuyện tâm linh phi vật thể ...

-         Không, việc này phải để Sư chùa Lọ. Tuyên huấn mà vô đạo đức th́ có khác chi cái Nhà Nước Bên Này. Cô Đồng quen công tác quần chúng, chính xác là phải lo Bộ 4T. Thông Tin  và Truyền Thông mới là đúng người đúng việc cho cô ấy!

Hai người lập chính phủ, cười rúc rích. Và khi hân hoan lại hành cái sự kia th́ Triều th́nh ĺnh khựng lại, lo lắng:

-         Anh vẫn chưa t́m ra quốc ca...

-         Để chút nữa em giúp...Dzô đi anh!

Sau công đoạn dzô ra th́ cũng người ta thường t́nh, Bà mệnh phụ vẫn chưa t́m ra công án cho một bản quốc ca thể hiện cái hiện thực tuếch toác của con Rồng cháu Tiên. Nghỉ khoẻ rồi bà lại muốn thêm tí nửa, trong khi đấng nam nhi đă mệt phờ người. Triều nhớ thời ḿnh ở với các nhà văn miền Nam trong Tổng Cục  Chiến Tranh Chính Trị chế độ cũ. Khi oải, các nhà văn nổi tiếng này có cái mánh là ngồi lên, đầu hơi cúi xuống, hút thuốc phà khói, và nói những  câu kiểu ‘’ ta là’’ một điều huyển hoặc, ư chí quyền lực chi phối vô thức, Thượng Đế đă chết, với những tên tuổi như Hê-đê-gơ, Sạc-trơ, Ni-ét-chờ. Triều áp dụng, nói một câu vô cùng tối nghĩa rồi bảo:

-         Ni-ét-chờ trong Zarathútra nói thế đấy, em có biết là ai không ?

Bà mệnh phụ phá lên cười:

-         Biết chớ, danh hài trong chương tŕnh Nụ cười Quốc tế  VTV , đúng chưa! C̣n quốc ca Bờ Kia, em nghĩ ra rồi. Ḿnh chọn  bài Bèo Giạt Mây Trôi, ới ới ơi người  ơi...

Và bà tiếp tục véo von, luyến láy. Phải nói  đôi lúc ca sĩ của chúng ta có hụt hơi, nhưng bù lại rất thành khẩn, và đầy tinh thần trách nhiệm.

*

Nh́n mặt Anh-giáo lộ chiều thất vọng, Sư nhỏ nhẹ:

-         Cái dịch vụ dă ngoại ở Phố Hiến chỉ là một mục trong chương tŕnh du lịch văn hóa của chùa đă đăng kư thôi. C̣n chuyện cô Đồng đền Ngọc Trần nói với thí chủ th́ phải đợi ông Giám Đốc điều hành về mới có thông tin chính xác.

Anh-giáo thở ra:

-         Thày chuyện tṛ với cô Đồng th́ thừa biết. Em bị bắt trong vụ càn, chúng nó thả nhưng về đến Hà Nội th́ mạng lưới kiêu binh theo dơi ngặt nghèo. Blốc Anh-giáo bị chúng nó chặn, tung virút  đánh phá,  gặp cha em yêu cầu gia đ́nh phải kiềm soát em, em lâm vào hoàn cảnh kinh tế khó khăn. Nói thật với thày, em đánh ch́a khóa két sắt trong nhà, tuần nào cũng móc ruột được một hai triệu. Nhưng em không phải là thằng ăn cắp. Cha em mẹ em mới ăn cắp của nhân dân, em lấy lại, và em trả nợ  nhân dân bằng cách viết đơn khiếu nại, loan báo tệ nạn bất công trên blốc. Em không  hề thấy ḿnh có tội, lương tâm thanh thản, nhưng nay th́ em bị truy bức, việc vừa kể với Thày gần như không làm được nữa...

-         Hừm...Mô Phật! Ḷng lành th́ ngộ chánh niệm vô lượng thọ Phật. Thí chủ cho phép tôi miễn bàn chuyện thời thế!

 Anh-giáo giơ tay vuốt tóc, giọng ai oán:

-         Bạch Thày, người bạn đồng sự với Blốc lo chụp h́nh quay phim bị chúng nó chộp được cái máy Iphone,  phải trốn tránh, nay chỗ này mai chỗ nọ, an ninh  bị đe dọa thường trực. Cho nên vào chỗ cùng đường, đi xa thoát thân  là cách tốt nhất...V́ thế, khi nghe cô Đồng đề cập chuyện Bờ Kia, em như t́m được cái phao cứu hộ...

-         Mô  Phật!

 Chán nghe măi một câu, Anh-giáo định đứng dậy th́ nghe tiếng kẹt cổng. Triều bước vào sân, mặt mũi hớn hở. Thấy người lạ, Triều nh́n Sư, ánh mắt ḍ hỏi. Qua lời giới thiệu, Triều vui vẻ:

-         A, tôi cũng từng lướt blốc Anh-giáo! Hay đấy, vụ phá đền Ngọc Trần h́nh ảnh rất ...thuyết phục! Tôi phải ra cà-phê Internet mới vào được blốc, thú vị  nhất là  blốc Tễu, Nhát sĩ Tô Hải, rồi Quê Choa...Tuyệt vời đấy!

Anh-giáo có cảm t́nh ngay với Triều, chuyện tṛ một thôi, nói về t́nh cảnh ḿnh rồi hỏi về Bờ Kia :

-         Thế là vượt biên như hồi 80 à ?

-         Không, bây giờ qua Tàu th́ chết dở. C̣n đi Thái, Malaixia, Indonexia  th́ bị trả về. Dạo này có đám đi Úc, nhưng khó lắm, đâu đi từ miền Bắc được...trừ phi lót tay bằng phong b́ cỡ hạng siêu nặng... 

-         Thế Bờ Kia là sao? Ở đâu? Nếu là Lào hay Campuchia th́ tránh vỏ dưa  gặp vỏ dừa, chuyện đâu lại vào dấy!

Giọng bí mật, Triều hạ xuống một tông:

-         Ai dại thế...Ḿnh thông báo đằng ấy sau.  Kết nạp rồi tuyên thệ đă, trừ phi  có phương tiện kinh tế tốt, hà hà ...

Triều rủ Anh-giáo tối ở lại chùa, Cơm xong, Triều say sưa thuyết giảng về nền Quân Chủ Lập Hiến  mà nhân loại đă kinh qua bên Anh, Bỉ và những nước Bắc Âu với Thượng và Hạ viện đại diện nhân dân, và Chính Phủ hành pháp trong khuôn khổ nhân dân đồng thuận. Nhưng Vua là ai?  Anh-giáo hỏi. A, là người gịng họ Trịnh cách đây chưa tới hai trăm năm làm Chúa Bắc hà, thời vua Lê. Ông là người đạo đức, ‘’phản chiến’’, và mang cái tâm Phật mà sách sử chính thống như Đại Việt Sử Kư toàn thư có ghi lại.  Triều tiếp tục, bên Bờ Kia, chúng ta theo đúng sách tam quyền phân lập do ông Mệnh Đức Tư Cưu đề ra. Hành pháp, đă có đủ nhân sự lo kinh tế, thông tin truyền thông, nông-ngư  nghiệp, tuyên huấn tuyên giáo, nay cần người phụ trách giáo dục, đặc biệt đặt trọng tâm trên Khoa Học Kỹ Thuật. Im lặng một phút, Triều nghiêm mặt:

-         Nếu đàng ấy nhận lời phụ trách khâu giáo dục này, tớ sẽ cho đàng ấy đi phờri, tức là không phải đóng góp ǵ ...Góp công cũng như góp của mà!

Anh-giáo nghe Triều nói liên tu, có chỗ chẳng hiểu tí ǵ, nhưng trong thế bí, mụ mẫm là chuyện đương nhiên. Anh nh́n Triều, bảo c̣n người đồng sự, cũng bị an ninh theo dơi, muốn đi theo th́ phải có điều kiện ǵ? Kể lai lịch Kiều cho Triều nghe, Anh-giáo nói luôn, người đó không đi được th́ tôi không đi đâu. Triều ngẫm nghĩ, trầm hiọng:

-         Chắc để vào Ủy Ban Phụ Nữ, thời này phụ nữ  b́nh quyền, đối ngoại trên bàn cờ quốc tế phải có. Th́ tớ OK  luôn, được chưa?

Biết Triều có cái ǵ đó như hoang tưởng, Anh-giáo tự nhủ, cái nước ḿnh  nay mà con người không hoang tưởng như là một liệu pháp th́ chỉ c̣n nước phát điên lên trước những hiện thực kinh hoàng. Người đời gọi Triều là Triều cuồng, hẳn phải có lư do chính đáng chứ.

*

Quay lưng lại, co chân lên nằm co như tôm, Kiều  thủ thỉ, thôi anh, qua Bờ Kia đă, em sẽ dâng hiến  anh sự trinh trắng toàn vẹn của em. Anh-giáo  nén tiếng thở dài, tay duỗi ra để dưới gáy, mắt mở nh́n trần căn nhà nghỉ thấp thoáng ánh đèn đường vàng vọt nhẩy múa. Kiều nhỏ nhẹ, đừng giận em nghe, em cần chút thời gian để gột sạch quăng đời qua mà em không hề, và không có, chọn lựa nào. Chân lỡ đạp bùn, phải rửa rồi mới lên giường, chuyện tự nhiên mà. Anh-giáo  không hiểu sự trinh trắng trọn vẹn là chi nhưng ṿng tay qua dịu dàng vuốt má  Kiều. Tay nhoè nhoẹt nước mắt, anh nghe ḷng ḿnh mặn chát.

Sáng tinh mơ, hai người lên đường. Bắt xe buưt, rồi đi bộ ṿng g̣ Ai Ơi, hai người đến cổng chùa khi một chút nắng đầu đông chớm  điểm mái tam quan chùa Lọ. Từ ngày Vằn bị bọn trộm chó bắt,  Vện nay thấy người lạ  không dám sủa, chỉ chúi đầu xuống đất kêu hích hích. Nh́n ra, thấy Anh-giáo, Triều a lên một tiếng, chạy ra mở cổng chùa. Giọng khôi hài, Triều nói:

-         Khách thập phương lên lễ Phật sớm thế, hẳn Phật động tâm từ bi, độ cho mọi bề!

 Nh́n người phụ nữ đi cùng Anh-giáo, Triều cảm t́nh ngay, thân mật:

-         Cô em vào uống chén nước, cứ coi Triều cuồng này như anh em ruột thịt!

Nghe tiếng khách vào, hai đứa bé từ trái sau tḥ đầu ra cười. Sư bước lên chánh điện sửa  soạn hương đèn, chắp tay Mô Phật, giọng hiền hoà:

-         Chư vị cứ tự nhiên nhé!

 Chưa hết tuần trà, cô Đồng gọi nheo nhéo. Đứa bé trai  chạy ra mở cổng. Bước vào, cô Đồng thấy Kiều và Anh-giáo, chẳng  chút nào ngạc nhiên, cao giọng:

-         Đồng đạo lên đền Ngọc Trần chống càn, quen nhau cả. Nh́n Kiều, cô Đồng tiếp - Chị nói để em biết, cái mối chùa Lọ này là chị mách Anh-giáo đấy nhé!

Nhân đó, Triều chen lời:

-         Này  cô Đồng, ngày trước hỏi làm sao cô biết lên chùa để qua Bờ Kia mà cô không đáp. Hôm nay không khai là... tôi biện pháp đấy!

-         Gớm...Cứ như  kiêu binh phụ trách an ninh không bằng. Ngúng nguẩy, cô Đồng réo rắt - th́ đây,  cô  bảo cho mà biết nhé, đừng có mà doạ cô, thánh vật cho lăn quay ra bây giờ....

Chậm rải, cô Đồng kể lại sau khi tuyến 3 đền Ngọc Trần bị vỡ v́ các em đói ăn thèm côca và hăm-bớc-gơ th́ cô, ông thủ đền, và mấy người phục dịch quét dọn đền bị trói giật cánh khuỷu.  Kiêu binh đánh phủ đầu mọi người, kết vào tội thông tin lệch lạc mê tín dị đoan nhưng chính  nhằm tra hỏi xem tiền đền thu nay giấu đâu. Thường thường, cô Đồng giữ một khoản ‘’ lộc thánh’’ pḥng thân khi cơ nhỡ, c̣n lại th́ thủ đền ‘’ quản lư’’ cả. Vị này có cái đức tính keo kiệt chắt bóp, lớn tuổi và lại không con không cháu nên phần thất thoát nếu có cũng chẳng bao nhiêu. Cô Đồng xưa là bộ đội, nay có giấy thương binh hạng 2/5,  kiên cường đổ hết tội cho thủ đền, bảo ḿnh chỉ biết hầu Mẫu để phụng sự xă hội,  thế thôi.  Kiêu binh đánh, cô Đồng đau, quát ‘’ Tao là chiến sĩ đánh Tàu khựa ở  Lăo Sơn, sợ đéo ǵ chết, chúng bay chỉ là đồ ...bú  c... cho tao! ‘’. Kiêu binh cười oang oang, đồng thanh: ‘’ Đúng hồ sơ th́ c̣n đâu c...mà bú với chẳng  mớm!’’.

Để tránh dấu vết có thể qui là đàn áp tôn giáo, ông thủ đền bị bỏ vào một cái phi đựng nước làm bằng thiếc và cứ thế an ninh lấy gậy nện vào, được nửa ngày th́ thủ đền đầu hàng, nước  mắt chan ḥa chỉ chỗ giấu lộc. Thời gian bị giam, cô Đồng ngày ngày niệm đạo hiệu chúa Liễu Hạnh, cầu động ḷng Mẫu để Người chỉ con đường thoát thân. Một tối, cô Đồng thấy có tiếng người nhỏ như tiếng muỗi vo ve. Góc pḥng giam chớp sáng như có đom đóm bay vào. Cô Đồng biết cơ duyên tới, qú xuống, nhắm mắt cầu khẩn, và tai nghe rơ ràng, đi đâu đến chỗ ai ơi/ ở bên chùa ắt có người cứu cho. Nhưng chỗ ai ơi là chỗ nào. Phải xử dụng  khoa học kỹ thuật hiện đại. Khi được thả, cô Đồng ṃ ra cà-phê Internet, gạ một thằng bé đang chơi ghêm điện tử, bảo cô nghe có cái gọi là gúc-gờn, t́m ǵ cũng được. Cô t́m chỗ ai ơi, cháu giúp nhé. Cho thằng bé hai mươi ngàn, nó nói, đợi một tí, t́m ra  phải thưởng cho đủ trăm ngh́n.  Nhoáy một cái, nó sợc ra g̣ Ai Ơi. Cô  lại hỏi, ở đâu. Thằng bé cười, dễ thôi. Nó bấm bấm th́ màn h́nh hiện ra cái g̣, và gần đó,  có một điểm ghi Chùa Lọ. Kể đến đây, cô Đồng nh́n Triều, bỡn:

-         Anh giai bằng ḷng chưa? Có c̣n định ‘’ biện pháp’’ em không?

Triều cười khằng khặc, đứng lên lôi Anh-giáo ra bờ ao. Nh́n hai người đàn ông ngồi bàn tán, mặt mũi nghiêm trọng, cô Đồng nói giỗi với Kiều:

-         Đấy, chứng nào tật ấy, cứ đại sự là không cho đàn bà chúng ḿnh nghe! Nỡm thế nên trăm chuyện hỏng đến chín mươi! Thắng lợi mà chỉ 10% chỉ tiêu th́ cả nước có mà đi ăn cám...

Kiều bật cười, định đùa bảo đàn bà ‘’ chúng ḿnh’’ phải chinh  phục quyền lực chứ cứ để yên thế này th́ đúng sẽ thành heo lợn phải ăn cám thật. Nhưng ngại  cô Đồng lại huyên thuyên bàn về nữ quyền, nàng cắn răng ngậm miệng.

Trong chùa, tiếng tụng kinh của Sư ê a nhịp tiếng mơ lóc cóc vang lên giữa một buổi sáng ít khi có nắng. Sau bữa ăn trưa, Triều  và Anh-giáo  khăn gói lên đường, cả hai cùng tránh không  đáp câu hỏi đi đâu.

*

Mùa đông tối rất nhanh, chớp mắt chỉ thấy bóng đêm chập chùng nhất là ở nơi không có nhiều đèn điện. Sư ngồi thiền, lặng lẽ lần tràng. Hai đứa bé dựa vào nhau ngủ dưới bếp, hơi ấm từ tro than tỏa ra, ‘’mẹ’’ Vện chúi đầu bên cạnh lim dim. Kiều  và  cô Đồng nh́n nhau không nói năng ǵ. Dưới ánh đèn dầu vặn nhỏ, bóng hai người  trộn vào nhau tạo ra một khoảng tối che nửa cái vách ở trai pḥng giành cho khách lỡ độ. 

Hắng giọng, cô Đồng lên tiếng:

-         Em có hay biết ǵ về Bờ Kia không?

-         ...

-         Chị cũng chẳng có thông tin nào, chỉ đặt hết niềm tin vào ông Triều.

-         C̣n em, th́ em tin Anh-giáo...

-         Chị em ḿnh cả tin đàn ông, chết lúc nào chẳng biết, cô Đồng cười.

-         Em không tin Anh-giáo th́ chẳng c̣n một ai để có thể tin trên đời này!

Cô Đồng chép miệng:

-         Chị chẳng thể sống Bên Này được nữa...Qua Bờ Kia, may ra...

Cô Đồng ngưng nói, cúi đầu xuống, giọng rrung rưng nước mắt. Kiều đợi một lát, rồi phá vỡ cái tịch mịch đe dọa:

-         May ra sao?

-         May  th́  đúng lời đồn, Bờ Kia  có những chuyên gia phẫu thuật có thể chuyển giới tính cho chị. Cứ ‘’lại cái’’ thế này  như người đời chửi, chị sống không ra sống, chết chẳng ra chết. Chị mơ ước thành một người đàn bà hoàn toàn, nghĩa là như mọi người đàn bà khác. Như em....

-         Nếu như em th́ giấc em mơ đơn giản lắm. Em muốn hiến cho người yêu phần trinh trắng tuyệt đối, hồn cũng như xác, ở Bờ Kia. Em đi cấy lại màng trinh rồi, và hẹn sẽ trao thân gửi phận cho anh ấy một khi đến nơi. Em sẽ nâng khăn sửa túi cho anh ấy, là một người vợ, rồi sau cũng mong có hai, ba đứa con, thành một người mẹ. Em mơ ước sống không phải cứ lúc nào cũng sợ sệt ngày mai!

-         Em c̣n may hơn chị nhiều -  cô Đồng thở dài – Em có người để thương yêu, rồi mong xây dựng lứa đôi. Chị th́ c̣n phải chờ, xem ḿnh có thể thành đàn bà rồi mới nghĩ đến chuyện chồng con. Lắm khi chị nghĩ xưa cứ chết quách ở Lăo Sơn  th́ c̣n được tiếng liệt sĩ, nay sống th́ hoá ra ái nam ái nữ, chẳng ra  cái giống ǵ cả!

Cô Đồng giơ tay lau  nước mắt, khóc ừng ực trong cổ như có người  bóp họng. Sau nhịn không được, cô ̣a lên nức nở.

Nghe tiếng động, Sư chạy vào. Thấy hai người  đàn bà ngồi châu đầu chảy nước  mắt, Sư mô Phật, rồi thủng thỉnh:

-         Thân nghiệp trả nợ xong th́  tức đến bến chánh niệm, nơi khóc cười là một, chẳng phiền chẳng lụy!

-         Đó là Bờ Kia?

-         Sư này tri huệ chẳng bao nhiêu, làm sao biết mà trả lời thí chủ cho được! Duy có một điều...

-         Bạch Thày, điều chi...

Sư không đáp, lại niệm Phật rồi lẫn vào bóng đêm.

*

Nghe tiếng huưt sáo vẳng lại, Nhà-chài cũng huưt sáo đáp, và dăm phút sau nhô người ra sau lùm cây ven bờ. Nh́n thấy một thanh niên lạ đi với Triều, Nhà-chài dừng chân, mắt nh́n ḍ hỏi. Triều vui vẻ sáp gần, giới thiệu Anh-giáo.

-         Đây người cùng hội, đến xem chuyện sông nước ra sao. Bác đừng ngại, hà hà…

Ba người nối chân nhau đi nửa giờ đến bờ nước giấu chiếc bè đă đóng xong dưới những lớp lá ngụy trang.  Cột những thanh tre to bằng bắp chân vào với nhau bằng những sợi chăo chắc nịch, bè khá chắc chắn, dư sức chở vài chục nhân mạng. Nhà-chài hào hứng :

-         Bè này th́ vượt ba con sông qua Bờ Kia cũng cứ như không!

Triều giở cuốn sổ tay có ghi chép giờ giấc của đoàn tuần giang, nói :

-         Mùa thu, cứ 3 giờ có một lần kiểm tra, chúng nó chạy thuyền máy giữa sông. Ban đêm th́ hai lần, một lúc 9 giờ tối, và một lúc 4  giờ sáng. Không hiểu sang đông thời khắc có đổi không, ta cẩn thận kiểm tra xem sao!

Nhà-chài ngẫm nghĩ :

-         Tôi sẽ quan sát, c̣n chỗ xuất phát th́ phải tính chuyện bè giạt theo ḍng nước  xuôi về phía hạ lưu  trước  khi đổ ra biển…Có lẽ  chọn chỗ xuất  phát thế nào khi có sự cố bất ngờ th́ bè giạt vào nơi ta có thể ẩn nấp tránh bọn tuần giang…

-         Chỗ nào, nhà bác đă  xem xét chuyện này chưa?

-         Nếu bị phát hiện th́ phải t́m một nơi có cồn đất giữa sông để bè giạt vào, Nhà-chài đáp. Có  cái cồn tên là Cồn Tiên ở mé trên, cây cối um tùm, dễ trốn tránh …

Anh-giáo nh́n sông nước, đề nghị ba người  đi xem tận mắt, và tối nay ở lại quan sát thời điểm kiểm soát của bọn tuần giang. Triều  cũng muốn gặp xem gị xem cẳng những thanh niên sẽ chống bè.

-         Nay mà bị bắt, tôi chắc mọt gông, phải cẩn thận mới được !  Anh-giáo lẩm bẩm, đồng ư.

Tối hôm đó, bốn tay chống bè lục đục kéo tới. Tất cả là dân chài, nhưng có một đến từ Hà Nội. Đó là cậu con út của Nhà-chài, mặt mũi linh lợi, mắt cứ đáo ngang đáo dọc.  Đợi đến 9 giờ tối th́ tầu tuần giang đi qua. Lên bè, cứ hai thanh niên một bên, thọc gậy chống rồi bước chừng 10 bước về phía đầu mũi bè.  Nước nổi bọt xoáy tṛn quanh thân những chiếc gậy, đẩy bè trôi khá nhanh. Lát sau ḷng sông sâu khiến  không thể chống, đám thanh niên dùng chèo đă cột sẵn hai bên bè và bắt đầu chèo.  Đâu chừng sau ba khắc, bè đi ngang một cái cồn đất trên cây cối um tùm. Nhà-chài khẽ bấm tay Triều, bảo :

-         Cồn Tiên đấy!

-         Có ai ở đấy không?

-         Không…Lâu lâu có người đi câu giạt vào rồi lại đi! Nhà-chài đáp.

 Triều hít một hơi dài, thu người vào chiếc áo len, bảo :

-         Ta vượt sông, đến Bờ Kia xem mất bao lâu nhé. Và xem có về kịp trước 4 giờ sáng tránh tàu tuần giang không?

Anh-giáo  nh́n đồng hồ, gật đầu, quay sang hỏi Nhà-chài :

-         Bác sang bờ bên kia lần nào chưa?

-         Chưa…Tôi đánh cá Bên Này, qua  bên kia  làm ǵ,  gặp chuyện không hay th́ chỉ tổ rách việc!

Đi một  lúc lâu, Nhà-chài  thốt tiếng :

-         Đây là giữa sông đấy. Bắt đầu giang phận Bờ Kia, bọn tuần giang không bao giờ qua…  Không phải sợ chúng nó nữa!

Triều bỗng thấy nhẹ hẳn người, rút thuốc lá, châm lửa rít khoan khoái. Nhà-chài bắt chước lôi điếu cày ra, vê thuốc, hút ṣng sọc, mắt lim dim miệng thở khói sặc sụa. Chợt Triều nghe thấy một tiếng ḥ. Giỏng tai, Triều hỏi :

-         Có ai nghe thấy ǵ không? H́nh như có tiếng người…

Lắng tai  nhưng không ai nghe thấy ǵ, ngoài tiếng nước va  vào mạn bè và tiếng chèo khua đều đặn. 

Cứ thế, bè trôi, yên ả.  Đáp vào bờ bên kia, nh́n đồng hồ, Anh-giáo bảo :

-         Lên bờ th́ sợ lượt về không sẽ quá 4 giờ sáng,  không kịp tránh tầu tuần giang đi kiểm tra đâu!

Tiếc rẻ, Triều vỗ vai Nhà-chài, nói :

-         Thôi, đi về vậy!

*

Bây giờ th́ thật là vào  đông. Gió buốt, ẩm, chẳng thương ǵ da thịt con người run lên, nhất là những người nghèo mặc không đủ ấm. Thời hiện đại, khi nhà có máy sưởi, ra đường leo lên ô tô, người sang khác. Nh́n Kiều co lại v́ lạnh, Anh-giáo cởi chiếc áo khoác bằng da  đưa, nhưng nàng lắc  đầu. ‘’ Năm nay lạnh sớm’’, Anh-giáo thốt lên, giọng cố lấy vẻ thản nhiên. ‘’ Sắp Tết, anh nhỉ!’’, Kiều lơ đăng  nh́n qua cửa kính xe buưt. Đến trạm chót, hai người xuống xe. Anh-giáo bảo đi thêm 20 phút th́ sẽ đến g̣ À Ơi, để anh đeo cho Kiều cái balô nh́n nặng ch́nh chịch.  Kiều lắc đầu, miệng bảo nhẹ thôi, đừng thắc mắc.

Khi hai người đến cổng chùa, Sư  đang đứng ngoài sân với hai đứa bé. ‘’ Mẹ ‘’  Vện vẫn chưa dám sủa, chỉ kêu hinh  hích. Sư chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên,. lẳng lặng mở cồng chùa, miệng nói A di đà Phật. Chung quanh vắng vẻ không có lấy một bóng người, cảnh vật tiêu điều, cây bàng  lối vào nay trụi gần hết lá. Anh-giáo và Kiều chào Sư, miệng cũng A di đà Phật.  Ba người thủng thỉnh đi vào chánh điện. Kiều xin phép Sư rồi xuống bếp nấu nước pha trà. Hai đứa bé quẩn chân, miệng hỏi, cô ơi, Tết Hà Nội ra sao, có vui không? Kiều bảo ḿnh người Sài G̣n nên không biết, nhưng Tết Sài G̣n từ mấy năm trước cấm không được đốt pháo. Dân thành phố thổi một tràng bong bóng rồi làm cho nổ  dây chuyền thay tiếng pháo, nhưng  bóng nổ không to và nhất là không có xác pháo hồng với mùi thuốc pháo thơm lừng nên Tết cũng chẳng  ra Tết những năm xưa.

Cuối tuần trà, Sư thủng thỉnh :

-         Hai vị chắc sắp lên đường. Nên sửa soạn tâm thế trong vận hạn mới!

-         Bạch thầy, sao lại vận hạn... Kiều ngạc nhiên.

-         Ở đâu th́ cũng có vận hạn chứ! Bên Này  hay Bờ Kia cũng vậy, cứ chưa đạt chánh đẳng chánh giác th́ vận hạn cho con người lúc nào chẳng có...

Anh-giáo mỉm cười:

-         Bạch thày, kẻ c̣n đui mù này chỉ biết Bên Này và mang hy vọng cái Bờ Kia khác đi, thôi không cần đến người chuyên viết đơn khiếu kiện những nỗi oan ức!

-         Hừ hừ... - Sư chép miệng - không c̣n oan ức tức là sao? Là  không có kẻ gây ra oan ức? Tức là không ai có khả năng gây oan?  Chuyện đó khó đấy! Nhưng nếu làm sao không kẻ nào có nhu cầu gây oan th́...may ra. Đầu tiên mỗi một người  tự thanh tẩy khỏi cái ṿng tham sân si, chẳng hạn! 

Anh-giáo trầm ngâm, rồi buột miệng:

-         Cái ghê rợn nhất là tham...Nó là động cơ của quyền lực, ở mọi dạng! Và là lửa thiêu sống những con người va chạm tới quyền lực! Khi con người là số nhiều và phải cộng sinh, quyền lực là sự kiện khó tránh. Nhưng quyền lực trên mẫu số chung nào?

-         Hà hà... ǵ th́ nó cũng phải bắt nguồn từ mỗi con người. Nếu ai cũng từ bi th́ chẳng c̣n vấn đề quyền lực. Nhưng thế giới người có đâu là toàn Phật chân thiện chân mỹ !

Sư cười rồi lấy ngón tay vẽ một ṿng tṛn trong không khí, rồi một ṿng nữa lớn hơn, và cứ thế cho đến lúc vươn dài đến hết cánh tay. Kiều ngẫm nghĩ, hỏi :

-         Ư thày là không ? Không có ǵ...quí hơn chữ không?

Sư cười hiền hoà, im lặng.

-         Phần tôi, Kiều nói, tôi đi t́m sự thanh tẩy phần xác cũng như phần hồn. Tôi muốn gột sạch những thứ nhớp nhơ Bên Này....Hôm trước, thày có nói sẽ cho một điều...

Sư nhắm mắt một lúc lâu. Tay lần tràng, Sư ch́m đắm trong quán tưởng. Khi mở mắt, Sư đọc:

                   Bờ Kia là an lạc

                   nếu không tham sân si

                   Bên Này thời mạt pháp

                   v́ quên lượng Từ Bi

*

Anh-giáo mỗi lúc một sốt ruột. Mặt trời đă xế bóng mà vẫn chưa thấy Triều đâu. Dặn Kiều chờ, anh vào gơ cửa trai pḥng. Sư hắng tiếng mời vào. Anh-giáo nói nỗi lo lắng:

-         Chẳng biết Triều có sao không? Ông ấy lắm lúc không mấy b́nh thường, đôi khi nói những chuyện chẳng ai hiểu được!

-         Đúng, ông ấy quả là quai quái nhưng xin đừng lo.... Nhiều khi ông ấy cố t́nh diễn màn kịch giả rồ hoang tưởng. Từng bị giữ trong Bệnh Viện Tâm Thần ở Thường Tín đến 2 lần nên mỗi lúc bị kiêu binh bắt, ông ấy lại lôi giấy chứng bệnh ra, và thế là được tha... Ông bảo bệnh  chẳng ai thèm giữ, trốn dễ chứ bị giam trong tù th́ khó ra hơn!

-         Ông ấy đi từ lúc nào, thưa thày?

-         Từ sớm tinh mơ, lúc gà chưa gáy...

Anh-giáo  ra sân t́m Kiều, nhưng chỉ thấy hai đứa bé và con Vện. Hỏi, chúng bảo Kiều ở bên bờ ao. Dựa vào gốc cây sung trụi lá, Kiều nhắm mắt tựa như ngủ. Anh-giáo rón rén đến ngồi cạnh.  Nhẹ nhàng nắm tay anh nhưng Kiều không nói ǵ. Gió xao xác lùa qua những tàn cây thổi rơi những chiếc lá khô chưa kịp rụng. Th́nh ĺnh, Kiều cất lời:

-         Anh mơ ước ǵ bên Bờ Kia?

Anh-giáo đáp:

-         Một cuộc đời mới, có tự do, không để ai chăn giắt ḿnh như một con cừu...

-         Em khác, em mơ có được hạnh phúc...

-         Hạnh phúc ... Là ǵ?

-         Thứ hạnh phúc b́nh thường. Cho một người như em, là có chồng, rồi sanh con, và sống có nhân phẩm, không ai dè bỉu khinh khi. Mặt vật chất, em chỉ cần đủ ăn, và không sợ sệt những ngày mai bất trắc!

Quay sang Anh-giáo, Kiều hai tay nâng mặt anh lên, nh́n vào mắt, dịu dàng:

-         Em xin được làm vợ anh, trao dâng anh sự trinh trắng của thân xác và  tâm hồn bên Bờ Kia. Nếu anh ưng, chúng ta sẽ có con, một vài đứa, trai có gái có....

Nói được đến đấy th́ Kiều ̣a khóc. Anh-giáo siết lấy Kiều vào ḷng, nghẹn lời, lát sau mới thốt lên : ‘’ Kiều ơi, đừng, sao lại khóc! ‘’.

Hai đứa bé ra bờ ao. Thấy Kiều khóc đứa bé gái nói:

-         Chú đánh cô hả?

-         Sao cháu nói vậy? Anh-giáo hỏi.

-         Th́ như bố cháu đánh mẹ cháu ấy mà...Mẹ cháu than là bố cháu nện ngay một trận, quát tao cũng khổ như mày, mày than tao không làm ǵ được làm tao khổ hơn....

-         Bố mẹ hai cháu đâu? Kiều nhẹ giọng.

Thằng bé trai nhanh nhẩu:

-         Trước kia bố mẹ cháu bảo đợi ở cổng chùa, tí sẽ đến đón. Nhưng bố mẹ cháu đi mất tiệt, chắc lạc đường rồi. Hà Nội chứ có phải cái làng nhà cháu nhỏ tí téo  đâu...

-         Thế là chúng cháu nhận Vằn làm bố, Vện làm mẹ. Nhưng bọn trộm chó bắt bố chúng cháu, nay chỉ c̣n mẹ Vện, sợ đến không c̣n dám sủa! Con bé chêm vào, miệng mếu xệch.

Đúng lúc đó, có tiếng người nói ở chùa  trên. Triều đă về, với  cô Đồng và bà Mệnh phụ. Anh-giáo thở phào, nắm tay kéo Kiều đứng lên.

*

Họ ngồi ăn, không chuyện tṛ, mắt nh́n xuống đăm chiêu. Ai nấy giữ vẻ bên ngoài b́nh tĩnh, giấu những cơn sóng ngầm đang luồn quanh trong tâm khảm. Hai đứa bé thấy người lớn nghiêm trang, không dám nói ǵ, lén ngước lên, nh́n nhau. Sư chay tịnh, ngồi một góc, nhắm mắt. Tối nay chùa Lọ không hương  không đèn. Không có tiếng mơ và tiếng ê a  tụng kinh. Đứa bé gái len lén đến ngồi bên Sư. Nó thỏ thẻ:

-         Thày có đi không?

-         Có!

-         Qua Bờ Kia liệu hai anh em  có được gặp bố mẹ chúng con không?

-         Gặp chứ! Bờ Kia cầu ǵ được nấy, nếu giữ ḷng lành! Và đừng đem ḷng trách bố trách mẹ nữa! Khổ lắm mới phải bỏ đi máu thịt ḿnh, Sư thở dài.

Đứa bé gái ứa nước mắt, lại ngồi cạnh thằng anh.

Mọi người ăn xong lục tục đi kiểm tra hành trang. Triều dặn:

-         Gọn, nhẹ. Bờ Kia ǵ cũng có!

Khi trời tối hẳn th́ mọi người sẵn sàng.

-         Nào, ta lên đường! Triều nói như ra lệnh.

Ra khỏi cổng chùa, Triều sấn lên đi đầu dẫn đường. Ngay đàng sau là cô Đồng và bà Mệnh phụ. Không biết bà lót vàng  bạc đô la ǵ dưới lớp quần áo che phần hạ thể mà nh́n như ph́nh ra, đi đứng hơi khó khăn, chậm chạp. Cô Đồng khác, dấn bước, mắt sáng quắc, hy vọng đổi giới tính mỗi lúc một gần. Đoạn giữa là Anh-giáo và Kiều, cuối là Sư, hai đứa bé và con Vện. Nó vẫn không dám sủa, chỉ kêu hinh hích trong cổ, giăi rớt chảy dài  đầu mơm.

Con đường đến chỗ giấu bè Triều thuộc nằm ḷng. Cuối tháng, không trăng không sao, trời đen kịt như đổ mực. Triều chậm bước cho mọi người theo, nhưng bà Mệnh phụ nay lùi xuống tốp cuối. Thở hổn hển, bà xin ‘’ đoàn ta’’  nghỉ chân một tí. Triều làu bàu văng tục rồi đi ra sau.  Ngồi cạnh, Triều lần tay xuống quần bà, hỏi nhỏ : ‘’ Vàng hả?’’. Bà  khẽ gật. Triều th́ thào: ‘’ Có đô không?’’. Bà kéo tay Triều  áp vào bụng ḿnh. Sợ bà nổi cơn mè nheo như đêm hôm ấy đêm ǵ th́ hỏng kế hoạch, Triều hoảng hốt rút tay ra, trống ngực th́nh thịch đánh báo nguy.

Lát sau, đoàn lại tiếp tục dấn bước về miền đất hứa.  Đi dọc con sông ngoằn ngoèo uốn khúc, ai cũng  nhướng mắt nh́n nhưng Bờ Kia c̣n xa, lại ch́m trong đêm đen, nên chẳng  thấy được ǵ. Trừ  cô Đồng. Cô nói vào tai Kiều, đẹp lắm, b́nh yên, và được  chư Thánh bảo trợ phù hộ cho đấy.  Nắm chặt tay Anh-giáo, Kiều nghe ḷng ḿnh êm ả như con nước  róc rách ven bờ. Nh́n đồng hồ, anh độ chừng 10 giờ tối mới lên bè, vừa vặn tránh tàu tuần giang và chắc  chỉ nửa đêm là đến giữa sông, vượt  qua được là khỏi phải lo chuyện bắt bớ. Chao ôi, anh thầm nhủ, con cừu sắp hóa người rồi,  ô cái ranh giới giữa người và thú thật mỏng mảnh! Rồi anh chua xót, con người hóa chó th́ cũng qua cái ranh giới đó, có phải thế không, hả cái ông Trời cao tít trên kia?

Đến chỗ giấu bè, Nhà-chài nhô người ra. Triều nói ‘’ Mọi sự như dự tính, lên bè thôi!’’. Bốn thanh niên có nhiệm vụ chèo chống cũng đă sẵn sàng. Nhà-chài ra hiệu, bè đẩy sát bờ, neo xuống đất nhưng vẫn chút bềnh bồng. Trong lau lách, ếch nhái kêu vang, bản hợp xướng uồm uộp được đệm bằng tiếng gió vi vu trầm bổng. Trời lạnh, hơi nước hắt lên mặt sông khiến đă lạnh lại càng lạnh, thứ lạnh buốt đâm như kim chọc vào da. Bóng người nhủi vào nhau khi bước lên chiếc bè làm bằng những cột tre đực buộc vào nhau bằng dây chăo và  loại  thứ lạt đă ngâm nước không sợ mục ra được. Họ lục đục khuân hành trang lên bè. Im như thóc, nín thở, lưng đeo gùi nhô cao, nh́n họ trong bóng đêm như những người gù lưng v́ sức nặng từ trên đè xuống kiếp nhân gian. Ai đó hụt chân dẵm tơm xuống nước, rồi tiếng kêu khẽ, giọng re ré. Chắc là một người đàn bà. Tiếng làu bàu văng tục trong cổ.

Hai đứa bé và con Vện lên bè. Chỉ c̣n Sư trên bờ, bất động. Triều giục:

- Thày lên là ta đi!

Sư khe khẽ lắc đầu, tay chỉ ra sông, mời mọi người lên đường. Triều quát nhỏ:

- Sao thế? Thày xuống nhanh!

 Lần nay, Sư quay bước đi lên.  ‘’ Khoan! Đợi tôi!’’, Triều cũng nhẩy lên bờ, chạy theo Sư, tay níu áo.

-         Tại sao? Thày phải đi với chúng tôi chứ!

Sư ngừng bước, quay nh́n Triều, nhỏ nhẹ nhưng quyết liệt:

-         Bên Này thời mạt pháp nên cần người hoằng pháp cứu chúng sinh. Ta ḷng nào mặc họ mà bỏ đi!

Gạt nhẹ tay Triều, Sư niệm Nam Mô Bổn Sư Thích Ca cứu khổ cứu nạn, tiếp tục bước. Con Vện th́nh ĺnh từ bè nhẩy lên bờ chạy theo Sư.

Đứa bé gái hiểu Sư ở lại, bụm mặt khóc ấm ức. Thằng anh nó đến ôm vai em lắc lắc. Triều nhẩy xuống bè, miệng chửi tục, nhưng nước mắt ứa ra.

*

Mọi người ngồi xuống, chia đều hai bên để bè thăng bằng, trừ bốn người chống sào, hai đàng sau, hai đằng trước. Nhà-chài  đứng mũi bè, nh́n quanh, phất tay chỉ về phía bên kia bờ ra  hiệu. Đám thanh niên cong người đẩy sào cắm sâu vào đất bùn ven sông. Bè nhích dần, chếnh choáng như say rượu. Tiếng  bong bóng nước lục bục vỡ. Gió lặng dần, bè xa bờ, lặng lẽ trôi.  Tiếng ếch nhái nhỏ đi, mơ hồ nhưng chừng thê thiết hơn trong đêm đen kịt.

Bè trôi được hai khắc th́ có người th́ thào:

-         Chếch về  phía trái tránh cái Cồn Tiên,  xong th́ cứ đi thẳng!

-         Đi thêm bao lâu mới tới?

Tiếng đàn bà hỏi, giọng ấm ức chực khóc, nhưng chẳng ai đáp. Người năy ra hiệu lên đường lát sau ậm ừ trong cổ:

-         Độ hai trống canh...Tới nơi khoảng đầu canh ba, nếu cứ suôi nước thế này...

Bè cḥng chành đổi hướng. Chẳng một ai thấy Cồn Tiên phía tay phải cho đến khi đom đóm hàng ngàn con không biết từ đâu bay tới soi sáng mặt sông nhấp nhô ánh nước. Cồn Tiên thấp thoáng như không có thật cho đến khi trận mưa đom đóm đổ lân tinh vào những cḥm cây nhô cao.

-         Bắt vài con bỏ vào lọ cho em, tiếng bé gái khẽ cất lên.

-         Đom đóm trên sông thế này, anh bắt sao được!

Đứa  bé gái bật khóc, thanh âm  ậm ực trong cổ.

-         Bao giờ sang Bờ Kia anh sẽ đền cho, nín đi...Tiếng con trai cất lên van nài.

Tiếng người lớn gằn giọng:

-         Im,  chúng mày im...Chúng nó mà nghe thấy th́ chết cả nút bây giờ!

 Lại chỉ tiếng chèo khuấy nước.

Một người lẳng lặng ra đầu mũi bè, ngồi xuống cạnh Triều. Tiếng sào chống nước đều đặn nhưng bè không di chuyển nhanh như khi sào chạm đáy sông khi c̣n nông. Bốn thanh niên cầm chèo thay sào chống, giang tay chèo, nhịp nhàng khua nước. Triều bảo, cứ thế, sắp đến giữa sông rồi. Cô Đồng đến cạnh Triều khẽ nói, giọng ngọt và mềm:

-         Không thấy tàu tuần giang!

Triều bật cười:

-         Ḿnh mà thấy nó th́ hẳn nó cũng thấy ḿnh, ắt bắt và đưa ḿnh vào trại học tập... Đă cẩn thận canh giờ tuần giang nên ḿnh qua sông  lúc bọn tuần giang  không  đi. Vả lại, cứ qua được giữa sông là yên, chúng nó chỉ kiểm soát bờ Bên Này thôi....Bên kia, chúng nó  chẳng mấy khi qua!

-         Ờ nhỉ...Em ngu thiệt! Tướng công đừng chê nghe...Cười khúc khích, cô Đồng  hỏi, khi nào th́ tới giữa sông?

-         Nước lặng, chỉ chừng giờ sau...Triều dặng hắng, tiếp - Thôi, về chỗ ngồi đi!

Bè trôi lờ lững. Nhà-chài tươi tỉnh, vỗ vai Triều, nói:

-          Trời thương, quả thuận ḍng, êm chèo, mát mái!

Quay về phía những thanh niên chèo chống bè, Nhà-chài khuyến khích :

- Chỉ trăm thước nữa là đến giữa sông, sau đó th́ ta ngơi tay được, rồi qua Bờ Kia th́ nghỉ thả cửa! 

Anh-giáo ôm vai Kiều. Khi vượt ranh giới chia hai phần đời, không một ai lại b́nh thản ngay khi con nước chỉ gợn lên chút hoài vọng những ngày đă qua. Triều  cười, nay oang oang:

-         Đây là giữa sông, chục thước nữa thôi thuộc giang phận Bờ Kia rồi. Chúng ta sắp vào bến Tự Do...

Bè lướt tới nhưng bỗng nhiên quay ngang, cḥng chành, mất hướng. Nhà-chài  nhảy tới chỗ cắm tay lái, ḥ đám thanh niên đồng tay chèo. Bè xoay ṿng ṿng, mặt nước  xoáy như hút xuống phía dưới, bọt trắng nổi lều bều. Đám thanh niên nghe Nhà-chài đếm,   cùng nhau cắm chèo xuống giữ cho bè ngay ngắn. Nhưng cái sức xoáy kỳ lạ kia vẫn khiến chiếc bè xoay ṿng ṿng. Nhà-chài  hô, chèo ngược lại. Bè nhắm hướng Bên Này, nhích tới. Triều  nhẩy lại, hỏi:

-         Chuyện ǵ thế?

Nhà-chài  lắc đầu, nói không biết. Ông ta cởi quần áo, nhẩy tùm vào nước, rồi lặn xuống. Hai phút, ba phút trôi qua. Ông nhô đầu lên, nói lớn:

-         Bè không thấy mắc vào cái ǵ mà xoay tṛn tṛn như vậy!

Một thanh niên không nói không rằng lao ḿnh xuống, ngụp sâu trong ḷng nước mầu tối sậm, ṿng qua ṿng lại kiểm tra. Lát sau, anh ta cũng trồi lên, lắc đầu, chẳng hiểu v́ sao bè không vượt lên qua thẳng Bờ Kia mà cứ xoay ṿng ṿng ở lằn biên vô h́nh giữa sông.

Anh-giáo, Nhà-chài và Triều đă từng cùng nhau đáp vào Bờ Kia một lần, và không gặp cái hiện tượng bè xoay tṛn ở ranh giới Bên Này.  Nhà-chài  hô bọn thanh niên thử lại, cùng chèo. Nhưng vô phương, bè vẫn trôi ṿng, không đâm thẳng vào Bờ Kia được.

Sắp đến giờ tàu tuần giang đi kiểm tra. Triều ra lệnh chèo bè ngược lại đâm vào Cồn Tiên. Thật lạ, bè không hề xoay ṿng.

Anh-giáo lẩm bẩm, đi t́m tự do khó thế, thật chẳng có ǵ quí bằng!

Triều nghe thấy, cười khẩy rồi buông thơng:

-   Trừ tiền!

*

Giấu bè ở Cồn Tiên xong th́ tầu tuần giang đi tới. Thật mà nói, bọn lính tuần này ghen với Cảnh Sát Giao Thông đường bộ, t́m cách măi lộ trên sông, nhưng những con mồi thường là ngư dân nghèo rớt mùng tơi, kiếm chác chẳng được bao nhiêu. C̣n những con ṃng lớn như bọn chặt rừng buôn gỗ lậu, ‘’ ăn được’’ phải là quan kha khá, cấp ủy trở lên mới có lộc.

Đom đóm vẫn sà xuống, lập loè chớp sáng một góc cồn. Đứa bé gái nói:

-         Bắt cho em đi, năy hứa rồi đấy!

-         Ừ...Anh nó đáp, ngần ngừ - Chẳng biết bỏ vào đâu, ḿnh không có lọ!

Nhưng thằng bé trai vẫn quơ tay chộp, bắt được một con, khum tay nhốt. Con bé ghé mắt nh́n, nhưng không thấy đom đóm lập loè, thất vọng kêu:

-         Nó chết rồi!

Thằng bé mở tay th́ con đom đóm bay vù lên. Anh-giáo chậm răi bảo chỉ đom đóm đực mới nhấp nháy để t́m con cái, và cứ làm t́nh xong th́ chết. Làm t́nh là ǵ? Anh-giáo  giải thích. Eo ôi, hai đứa bé thốt lên, thế th́ làm t́nh chỉ khổ thân thôi! Kiều góp lời, làm để sinh con đẻ cái, là nhiệm vụ trời giao cho mọi sinh vật.  Eo  ôi, eo ôi, hai đứa bé vẫn trợn mắt hoảng kinh. Thằng bé trai đứng vụt lên, tuyên bố làm người sướng hơn. Anh-giáo nh́n những người  chung quanh, thầm nhủ, chưa hẳn chắc thế đâu.

Cắt đặt cho đám thanh niên đi canh những nơi  có thể quan sát được tàu bè trên sông, Triều quay về chỗ trốn trên cồn. Câu hỏi trong đầu mọi người là cái xoáy nước đẩy bè bật ngược về phía Bên Này. Nó từ đâu ra? Tại sao nó ngăn không cho những con  người đi t́m một chốn khác? Ma quỉ hay Thánh thần sui khiến nông nỗi này?  Nhà-chài chép miệng:

-         Ba mươi năm sông nước, nay tôi mới gặp chuyện này, lạ thật !

-         Lặn xuống th́ bác thấy ǵ? Triều hỏi.

-         Nước đục, nhưng b́nh thường là thế... Đáy c̣n sâu, bè lại nổi, không vướng mắc ǵ. C̣n cái xoáy nước th́ từ dưới xoáy lên, càng lên càng mạnh...Bè chẳng phải nhẹ mà quay ṿng ṿng như thế th́ đủ biết  xoáy mạnh thế nào!

Triều lắc đầu, chửi một tiếng. Cô Đồng không nói không rằng, sửa soạn hương đèn, mặt căng cứng khẩn trương. Anh-giáo giắt tay Kiều đến ven bờ nước. Trầm tư một lúc lâu,  Kiều cất tiếng, giọng buồn rầu:

-         Nghiệp những người trên bè nặng quá hay sao ấy! Trở nghiệp Bên Này qua Bờ Kia th́ phải làm thế nào đây? Hay là chuyện vô phương cứu văn?

Anh-giáo thở dài:

-         Mang tất tật những cái xấu Bên Này th́ qua Bờ Kia cũng sẽ lại tái diễn xoay ṿng lịch sử...

-         Thế th́ cái ước mơ hạnh phúc b́nh thường của em sẽ thế nào?

Ôm vai Kiều, Anh-giáo nói, giọng tha thiết:

-         Phần ḿnh, anh sẽ làm hết sức để em có cái hạnh phúc ấy...Nhưng c̣n những người khác. Và muốn thế được, mọi người phải biết mà trở thành những con  người b́nh thường.

-         Thế nào là b́nh thường? Kiều hỏi.

-         Là những kẻ biết yêu người như yêu ḿnh. Người như vậy không cần đè đầu bóp cổ ai, không đe dọa, áp bức, bắt kẻ khác rập một cái khuôn ḿnh đặt ra, phần lớn là nhân danh những thứ xảo ngôn...

-         Kiểu dzậy  mà không phải dzậy! Kiều tiếp lời Anh-giáo, cố lấy giọng vui vui.

Mùi hương bay thoang thoảng trong gió sớm. Tiếng cô Đồng ré lên như đến từ một cơi khác. Tóc dựng trên đỉnh đầu như những chiếc kim nhọn chĩa lên trời, cô xoay ṿng ṿng, hai tay giang ra bắt quyết, miệng thỉnh thoảng lại khành khạch cười thành tiếng. Th́nh ĺnh cô đứng sững, ngửa mặt kêu giọng eo éo như trẻ con:

-         Mẹ, mẹ đâu rồi hở mẹ?

-         Mẹ đây, con ơi... cô Đồng hú dài.

-         Con là cái thai nhi đượcThủy Thần sông này nhận làm con nuôi đây. Mẹ có phải là thứ phi Ngọc Trần của Đức Lê Thái Tổ không?

-         Đúng đấy! Chúng nó d́m chết mẹ con ḿnh để ... động viên lính tráng đánh giặc Minh, con ạ! Cái sách này sau có tên gọi là Tuyên Truyền Giải Phóng sách. Nhân tiện  phế trưởng lập thứ, anh con là Nguyên Long được lên ngôi vua, tức Lê Thái Tông sau đó...Nhưng ai là vua th́ mẹ con ḿnh cũng chết oan!

-         Dẫu có là con nuôi Thủy Thần, con cũng chán lắm rồi!  Không bè không bạn, suốt hai trăm năm chơi đùa với lũ cua, lũ cá, mẹ bảo thế có oải không cơ chứ...

Mẹ có thương con th́ xin với Thủy Thần cho một người xuống Thủy cung cho con làm bạn, hoặc cho con lên trần làm người...

-         Ấy chết, chớ lên trần gian đây bây giờ, không khí ô nhiễm, đồ ăn đầy độc tố, và ḷng người th́ chỉ tị hiềm tính toán,  khi có tí của tư riêng đâm ra thờ ơ  lănh cảm, sống chết mặc bay...

-         Thế th́ mẹ chọn bạn cho con nhé!

Giọng eo éo kéo dài trong gió trong màn độc thoại của  cô Đồng chợt ngưng lại. Cô quay sang nh́n trừng trừng vào đứa bé gái đang há hốc mồm kinh ngạc. Nó chưa kịp hiểu, nhưng thằng anh nó cảm thấy ǵ đó đe dọa, ṿng tay ôm lấy em, nh́n Anh-giáo cầu cứu.

Bà mệnh phụ hỏi Triều:

-         Anh nghĩ sao về lời xin của con gái Thủy Thần?

Găi đầu, Triều chưa kịp trả lời th́ bà tiếp:

-         Dân chủ là phải để cho ḿnh b́nh bầu đấy nhé!

*

Đứng lên, Triều đi ṿng kiểm tra những điểm quan sát, ḷng ngờ vực chuyện phải hiến người làm bạn với con gái Thủy Thần. Đi hết ba, đến điểm thứ tư, Triều không thấy chàng thanh niên con út của Nhà-chài. Gọi, không ai đáp. Triều xục xạo bụi bờ, cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. Thốt nhiên, Triều  chột dạ. Nó là một thằng x́-ke ma túy, thật không bảo đảm một  chút nào. 

Triều quay lại, cô Đồng nay như tỉnh ra từ một giấc mê muội, uể oải ngước mắt nh́n. Bà mệnh phụ lim dim ngủ. Anh-giáo và Kiều  châu đầu chuyện tṛ với hai đứa bé. Nhà-chài thọc chân xuống nước, quẫy quẫy, tay vê thuốc lào. Phải thật b́nh tĩnh, Triều tự nhủ, và tránh gây hoang mang. Triều lay Bà mệnh phụ và nói nhỏ. Bà đứng dậy đi theo. Hai người lần ṃ đến một khu đất đầy cỏ gai. Chỉ gốc một loại cây nh́n như cây hoa gạo, Triều kể thằng xi-ke trốn mất tăm, rồi vắn tắt:

-         Tiền và vàng phải chôn thôi. Sang được Bờ Kia  c̣n có khả năng trở về đây t́m, nếu cơ sự không may xẩy đến mà giữ của trong người th́ mất hết!

Bà mệnh phụ hiểu ngay, tay tḥ xuống hạ thể.  Không nói thêm, Triều rút con dao găm đào một  cái lỗ sâu chừng 30 phân ngay cạnh gốc cây. Đô và vàng đều để  trong bọc plát-tích, không sợ mục. Để một ít pḥng lúc cơ nhỡ, hai người vùi đất chôn hết. Nước mắt dài nước mắt ngắn, Bà mệnh phụ lập bập:

-         Có bao nhiêu ở đây là chỉ anh với em biết với nhau thôi... Nhớ đấy, đừng phụ ḷng nhau nghen!

Triều đi một ṿng gọi ba thanh niên chèo chống về chỗ giấu bè. Đến nói nhỏ vào tai Nhà-chài, ông này lắc đầu, thở dài thườn thượt. Tính toán là nếu thằng xi-ke khai báo, chắc bọn tuần giang cũng phải mất ba bốn giờ mới huy động được lực lượng truy kích, Triều dục mọi người lên đường. Đến khúc giữa sông, phải đi hơn một giờ. Và làm thế nào qua sông được trước chuyến tuần tra 9 giờ tối là, như Triều nói,  ‘’ hoàn thành nhiệm vụ’’.

Mọi người xuống bè sau khi vội vàng ăn trưa. Nhà-chài nay thay chỗ thằng con bỏ trốn, Triều thế ông ta đứng đầu mũi bè lèo lái. Quyết định suôi xuống hạ lưu  200 thước rồi mới đâm sang Bờ Kia, Triều tránh nơi bị nước xoáy tối hôm qua, hy vọng không phải đối phó với thứ sự cố  không ai hiểu lư do. Bè trôi nhanh, nước sông êm ả. Cô Đồng thắp hương khấn Thủy Thần phù hộ độ tŕ, hứa rồi sẽ làm lễ tạ ơn khi an lành đến nơi đến chốn. Kiều và Anh-giáo ngồi cạnh hai đứa bé, chỉ mong cho suôi nước thuận gió, nhưng vẫn sờ sợ chuyện phải tế người  cho con gái Thủy Thần làm bạn.

Một giờ sau, bè bẻ lái đâm thẳng sang Bờ Kia. Xa xa, bóng lau vờn gió bay trắng tầm mắt. Đến quăng giữa sông, người  người  cắm sâu chèo, ḥ nhau ra sức cùng đẩy mái, mạn bè bọt nước sùng sục nổi lên. Th́nh ĺnh, nghe đâu đó có tiếng cười lanh lảnh. Bè quay ngang, cḥng chành. Và rồi xoay ṿng như một con bông vụ. Triều  thét, chèo đi, chèo nữa...Nhưng cái sức mạnh vô h́nh vô tướng vẫn  đấy. Cô Đồng  tru lên:

-         Đây, hiến cho Thủy Thần một người đây!

Nhà-chài nhẩy tới chỗ đứa bé gái, nắm chặt lấy cánh tay. Thằng bé trai chồm đến nhe răng cắn vào bàn tay Nhà-chài, bị ông lấy tay kia đấm vào mặt, mũi sặc máu. Anh-giáo lao lại, nhưng Kiều giơ tay cản, thét lớn:

-         Đừng... Để tôi thay!

Nh́n Anh-giáo, Kiều nói : ‘’ Em đi đây!’’  rồi lao ḿnh vào gịng nước đang cuộn xoáy như hóa dại.

Triều c̣n ngơ ngẩn th́ Anh-giáo nhẩy theo Kiều.

Tiếng thân người rơi vào cơi khác nghe đâu có khác ǵ một ḥn sỏi quẳng vào chốn bềnh bồng không bấu víu được.

*

Lại phải chèo bè ngược về Cồn Tiên.   Dẫu nay cô con gái nuôi của Thủy Thần có đến hai người bầu bạn, nước vẫn cứ xoáy tṛn, và sau  khi  mọi người đều mệt lả  mà không vượt được khúc giữa sông, bè lại quay đầu về Bên Này. Đến nơi th́ bọn tuần giang được  sự hỗ trợ của Hải quân ta đă chờ sẵn, súng ống lên đạn lách cách, quát tháo  rầm rầm. Ai chủ mưu?   Dĩ nhiên ai nấy đều khai là Anh-giáo và Kiều. Họ không c̣n ở chốn nhân gian, và tiểu thuyết này có thể kết rất hồn nhiên, là chết v́ t́nh vẫn hơn so với sống mà vô t́nh. Kết thế là chém gió vô tư, nhưng chẳng mấy người tin kiểu nói dzậy, chắc chi đă dzậy!

Giả hư cấu, tiểu thuyết rất  đúng tiêu chí người thật việc thật này chắc chẳng thuận buồm suôi gió. Cái hy vọng mua vui không chắc được nửa trống canh cũng khó thành. Để  người đọc kiểm tra tính giả hư cấu vừa nói, chắc chắn phải kể đoạn tiếp của những nhân vật tiểu thuyết.

Trước tiên là Nhà-chài. Đơn giản, ông ta bị kết tội vượt biên, và v́ nghèo xơ xác, ông ta bị cải tạo 3 năm, không gặp lại thằng con x́-ke chết v́ chích thuốc quá liều. Phần cô Đồng, truân chuyên hơn. V́ có chứng nhận thương binh 2/5 từng phục vụ Tổ Quốc, thời gian cải tạo không mấy lâu, cô về thế giới dân sự vẫn với cái giới tính lưng chừng giữa nam và nữ. Nhưng hận bà Chúa Ngọc Trần cản trở chuyến sang Bờ Kia, cô tới Phủ Giày đầu quân cho bà Chúa Thượng Ngàn, bị hội Liên Hiệp Đồng Cốt Truyền Thống dè bỉu rồi đánh đuổi. Cô sang Ḥa B́nh, đảnh lễ đền thờ Bác Hồ, sáng tác một  giá hầu đặt tên là Búp Nơn Làng Sen, nhưng Ủy Ban Văn Hóa Huyện đánh giá là mê tín dị đoan mang cốt cách phản cách mạng tâm linh, và quyết định trục xuất cô khỏi địa bàn văn hóa. Cô đành giạt lên Sơn La, nhưng cũng không t́m được đền  hầu  Mẫu, cuối cùng phải  lê la ăn mày lộc Thánh trên tít Hà Giang. Nhưng thật bất công. Giá hầu do cô Đồng sáng tác nổi tiếng,  hiện khắc ở Điện Hoàng Thiên Long thờ đạo Bác Hồ, tọa lạc tại  huyện Ứng Hoà, Thành Phố Hà Nội. Con đường tâm linh mở sáng cho muôn dân được đúc kết như sau:

         Nay hạ thần xin hoàn tất hồ sơ

sao y bản chính lời thơ thành sự thật

Vậy ḷng người không trật

mà chữ bật hành tinh

nổi ứng là khắc linh

Chủ tịch Hồ Chí Minh cứu thế

Hồ chí Minh là ban y tế

nay Hoàng Thiên Long  tiếp kế cứu trần...

 

Về phần Triều, tức Triều cuồng, sự thể ly kỳ hơn nhiều. Vẫn với chiêu bài bệnh tâm thần, Triều kể lể oán trách Án Đô vương Trịnh Bồng, nguyền rủa Đạt Hải Thiền Sư, và xung phong đầu Quân Giải Phóng đi Nam đánh Mỹ.  Lính  Lam-y cười, c̣n Mỹ đâu mà đánh? Triều nhăn nhở không đánh Mỹ th́ đánh quân nhà Thanh, gom sức với Bắc B́nh vương chặn đạo quân của Sầm Nghi Đống, quyết  một trận giết sạch sành sanh, cho chúng biết ‘’ thế nào là lễ độ’’ phương Nam ta. Điên điên dại dại, Triều lại được xuất viện, nhưng không  quay lại chùa Lọ mà đi t́m Bà mệnh phụ. Bà vẫn c̣n giấu được tiền ở Hà Nội, đút lót và ra ngay, hồ sơ tạm giam biến không dấu vết như tṛ quỉ thuật. Nói ngay, Bà mệnh phụ có t́nh với Triều, hai người lần ṃ đến Cồn Tiên tiếp thu tài sản đă được đào sâu chôn chặt. Với tài sản đó, Triều quyết định làm ăn trong khuôn khổ pháp luật, trở thành một thành viên nhóm lợi ích đầu tư trong khâu lâm nghiệp, đi khai phá rừng đất nước bạn, cả Lào lẫn Campuchia. Được tiếng là bản lănh, thông thạo ngoại ngữ, và có học vị Tiến Sĩ ở một Đại Học tên Delaware chính hiệu USA, Triều được Ban Quản Trị đề cử chức Tổng Giám Đốc Tổng Công Ty Hợp Doanh Lâm Nghiệp, phá được gần như 2/3 rừng hai nước anh em, được Mặt Trận Tổ Quốc nước ta vinh danh  là Nhà Doanh Nghiệp gương mẫu trong công cuộc bảo vệ môi trường Xanh, Sạch, Đẹp.  Về phần Bà mệnh phụ, bà ứng cử vào Quốc Hội, thành đại biểu chuyên trách về những vấn đề phụ nữ trong thời buổi hội nhập với thế giới. Dĩ nhiên, cái vụ việc quá khứ về chuyện lỡ tay khi làm đẹp cho tiểu yêu ông chồng quan chức xưa không c̣n ai nhắc tới.

Đoạn tạm kết cho Triều và phu nhân là kết có hậu, thậm chí hậu hĩ, v́ họ là những người dám nghĩ dám làm ở giai đoạn kinh tế thị trường có định hướng linh tinh trong một xă hội đạo tặc vô pháp. Khi chạm vào t́nh thế bức bách đến không c̣n dưỡng khí, dân gian t́m lối thoát qua huyền thoại. Người đời kể ở hạ lưu con sông phân lưu giữa Bên Này và Bờ Kia có hai cái xác, một nam một nữ, nắm tay nhay giạt vào bờ. Nhợt nhạt nhưng không  trương ph́nh  như xác trâu ḅ rớt xuống sông chết đuối, hai các xác được đắp chiếu, và chưa kịp tŕnh báo cho chính quyền xă th́ gió thổi chiếu bay tốc lên, hai cái xác ngồi nhỏm dậy. Họ sống lại, đúng là phép lạ quả thật cần cho cuộc tồn sinh trong cơ hàn và áp bức. Đến tối, họ đi, nhẹ như một làn gió, không ai biết. Blốc Anh-giáo hoạt động trở lại, với những h́nh ảnh sống động trong vụ Ecopark ở Văn Giang. Công ty Cổ phần Đầu tư và Phát triển Đô Thị Việt Hưng đưa máy xúc, xe ủi, côn đồ và công an đến phá tài sản và hoa mầu của dân ba xă Phụng Công, Cửu Cao và Xuân Quan. Khiếu kiện từ 9 năm nay, dân tuyệt vọng, thề sẽ sống chết bảo vệ đất, và hẳn có người đă nghĩ đến những khẩu súng không chỉ là súng hoa cải của anh Vươn ở Tiên Lăng. Theo một nhà tư tưởng Mác-Lênin thuộc lề chính thống, lượng ( dân oan) đến một giới hạn sẽ thành phẩm (tiếng súng), và chính v́ thế an ninh là nhiệm vụ số một của một đất nước lầm than.

Về phần sư chùa Lọ, câu chuyện khá phức tạp. Sư hẳn liên quan đến chuyến sang Bờ Kia  xuất phát từ chùa, và khi điều tra, công an biết là chùa từng đăng kư tổ chức dă ngoại ở phố Hiến để thăm dấu tích chùa Nhật chùa Tàu xây từ thế kỷ 17. Nhưng một phần tôn giáo là vấn đề nhậy cảm. Phần kia là chuyện dính dáng đến khoa học.  Nghe khai báo về hiện tượng xoáy nước,  Viện Địa Chất của bộ Tài Nguyên Môi Trường phái một đoàn lúc nhúc Giáo Sư Tiến Sĩ đến khảo sát xem ‘’ta’’ có khả năng tạo thủy điện không. Chỉ phát động, Viện đă đệ đơn đ̣i kinh phí gần một tỉ đồng Việt Nam. Kết quả: không có ǵ v́ chẳng ai ghi nhận được xoáy nước nào!

Như vậy, phải chăng xoáy nước là một kết hợp giữa thế giới tâm linh với vật chất? Nếu thế, quả nước ’’ta’’ là chốn địa linh, nơi đẻ con Rồng cháu Tiên, loại sinh vật siêu nhiên chẳng  chốn nào có trên trái đất tí ti này. Để t́m hiểu, ‘’ trên’’ phái một ông phó Ban Tôn Giáo Trung Ương xuống thẩm tra, dặn phải khéo léo tế nhị v́ ‘’ ta’’ khá mang tiếng trên trưởng quốc tế trong vấn đề tự do tín ngưỡng. Cuộc tọa đàm với sư rất thân mật. Ông phó nhỏ nhẹ:

-         Bạch thày, thày nghĩ sao về hiện tượng xoáy nước khiến những kẻ vượt biên không sang được Bờ Kia?

-         Nam mô A di đà Phật...Xoáy nước nổi lên v́ có những kẻ mang cái Tham, cái Sân, cái Si ở Bên Này qua sông! Qua mà thế, Bờ Kia  rồi sẽ thành cái Bên Này mạt pháp v́ không giữ được lượng Từ Bi  mà thôi!

-         Nếu có xoáy nước th́ Việt Nam ta có một nguồn thủy điện phát xuất từ tâm linh...

-         Từ cái Ác - Sư ngắt lời, miệng tủm tỉm nhưng rồi mếu xệch.

Sư th́ thào tiếp, giọng ngậm ngùi:

-          Xin các ngài  chớ tiếp tục tạo Nghiệp. Nó đă đè trên mảnh đất này hơn năm mươi năm rồi!

Ông phó Ban Tôn Giáo không c̣n kiên nhẫn, hỏi dồn:

-         Bạch Thày, làm sao biết được có cái xoáy nước ?  

-         Dễ thôi, bằng thực chứng. Cứ thử cho đám Cảnh Sát Giao Thông, đám Dân pḥng , bọn côn  đồ  ‘’quần chúng tự phát’’ vượt sông xem sao!

Đề nghị của sư được nghiêm chỉnh tiến hành. Và đúng lời sư, xoáy nước xuất hiện, quay ṿng và nhận ch́m cả một cái giang hạm chất đầy dục vọng.

Để thưởng cho sư cái công t́m ra một nguồn năng lượng mới mà thế giới chưa hay biết, Ủy Ban Tôn Giáo đề nghị một vị sư quốc doanh tuổi mới sấp xỉ 40 vào giúp Phật sự cho chùa. Ngay sau đó, v́ nghi bà mệnh phụ giấu của trong chùa, công an huyện đưa xe xúc, xe ủi đến cào đất sân chùa tung tưởi khiến thiện nam tín nữ phải mất cả tháng đến giúp chùa sang sửa lại. Tự do tôn giáo ở chùa Lọ được duy tŕ, báo lề phải đến chụp h́nh quay phim, phỏng vấn rôm rả, đưa chiếu trên TV.

À, c̣n chuyện hai đứa bé bị bố mẹ v́ nghèo đói không có cái để mà ăn nên  phải bỏ rơi chúng ở cổng chùa Lọ năm xưa. Chúng cũng bị bắt trong chuyến sang Bờ Kia, nhưng bắt th́ phải nuôi, công quyền đâu có của đâu mà phí phạm thế. Một sáng, sáng mùa xuân, một chiếc xe jeep sơn xanh xịch đậu trước cổng chùa. Hai đứa bé vừa xuống xe th́ con Vện trong chùa chạy ra vẫy đuôi, sủa oăng oẳng.  Đứa bé gái nói:

-         ‘’Mẹ’’ Vện sủa được rồi! Chắc nó không c̣n sợ bọn trộm chó như xưa, anh nhỉ!

Thế c̣n chúng ta?  C̣n sợ không? Sợ ǵ và sợ ai? Hay rốt cuộc, chỉ sợ ma giữa ban ngày khi cái sợ thành quán tính mang truyền thống một dân tộc lúc chưa đến đường cùng!   Tiếng kinh tụng ngày nào vẳng lại, thời gian bỗng đóng băng, không sau không trước. Chỉ có hiện tại trong sự sống của từng tế bào, trong từng hơi thở, với tự do là điều kiện tiên quyết  của sinh tồn.  

V́ tâm không ngăn ngại nên không sợ hăi, xa ĺa mộng tưởng điên đảo, đ…. 

         Vượt qua, vượt qua, vượt qua bên kia, hoàn toàn vượt qua ...

‘’Mẹ’’ Vện  thôi kêu hích hích, tiếp lời:

-         Gâu gâu....gâu, ha ha....

 

Ha ha là tiếng cười của loài người.

 

 

                                    Quebec  29-7 -2013

  15-09-2013