Ghềnh V

 

hai đoạn kết giữa thực và ảo

 

đoạn 1

 

22

Tôi choàng dậy, ṿng tay ôm, nhưng cạnh tôi là một khoảng trống vắng không có hơi người.  Đêm lặng. Tôi khẽ gọi, em ơi, nhưng Mai không trả lời. Ngồi lên,  tôi choàng thêm áo khoác rồi  bước ra ngoài pḥng. Cửa quán trọ mở. Hai căn pḥng  mé hiên cửa cũng mở, ánh trăng hắt vào trắng đục một góc nền nhà.  

Trên bàn, một con dao cắm, lưỡi sắc lạnh. Chuyện ǵ? Tôi hoang mang. Ngủ say như chết, tôi tỉnh dậy trong thế giới nào đây?  Tôi cất tiếng gọi bà chủ quán. Rố tôi  cất tiếng gọi Mai. Lắng tai, tôi  chỉ nghe thấy tiếng côn trùng xung quanh. Tiếng ễnh ương uồm uộp ven ao. Và tiếng gió vi vút từng cơn thổi về phía núi. Rút con dao khỏi mặt bàn, tôi vuốt lưỡi dao, tay buốt lạnh. Tôi bước ra ngoài. Tôi lại gọi. Vẫn chẳng có tiếng người hồi đáp. Trăng treo ngay đỉnh trời, như một cái gương tṛn trĩnh, trong vắt, lơ lững trên đầu. Đêm nay, tôi nhớ, là đêm trăng viên măn. Cái Đẹp ghềnh V cũng thế. Tôi thót bụng, gọi tên Mai, tiếng gọi vang lên khiến dăm con chim đậu trên cành cây mọc bên bờ ao túa lên vừa bay vừa kêu quang quác.

Mai ơi! Tôi gào lên.

Không lẽ lại thế ư? Tôi đă nói t́nh yêu cứu rỗi và em, em đă tin tôi. Có tin, chúng ta mới có một buổi trưa tuyệt vời, trời đất sinh ra em cho tôi, và tôi cho em, ta  cho nhau những hơi thở hoan lạc gầy sự sống. Không ! không thể thế được! Tôi băng ḿnh nhắm hướng ghềnh V, cắm đầu chạy lên, mặc sỏi đá đâm vào gan bàn chân trần rớm máu.

Mai ơi Mai! Tôi gào. Tôi gào to hơn nữa, núi rừng thức giấc, gió ào ào thổi ngược phía sau, gió lạnh cắt, không thương xót. Mai ơi, t́nh yêu cứu rỗi. Và tôi, tôi yêu em. Trong ṿng tay tôi, em thành đàn bà.  Lần đầu thực sự được yêu thương, được ve vuốt, được trân quí như bảo vật thế gian mang đến phó thác cho tôi,  em sẽ không bao giờ c̣n phải đóng vai kỹ nữ mang thân xác giả cho, giả nhận ḥng đổi lấy nắm tiền nuôi mẹ.

Mai ơi! Tôi lại gào đến bật máu, yết hầu bốc lửa sắp sửa nổ tung.

Mái am thấp thoáng sau những lùm cây. Tôi tiếp tục gào. Lần này, tôi  xin  Thày ơi, hăy cứu lấy Mai trong cái đêm trăng khốn nạn này. Tôi đợi tiếng chuông thỉnh lên đón khách, hy  vọng tôi sẽ bắt kịp Mai, tôi sẽ qú xuống hôn chân nàng, và tôi sẽ nói, Mai ơi, không có em th́ cả thế gian này chẳng c̣n ư nghĩa ǵ, em biết không. Nhưng chuông không thỉnh, cửa am đóng kín. Tôi giang chân đạp, xông vào. Chỉ có ngọn đèn dầu, bấc cháy như hạt đỗ đỏ lè, và bức tường trắng toát đàng sau bệ thờ. Tôi  gào, Thày đâu? Thày đâu rồi?

Nhẩy ra ngoài am, tôi nh́n lên. Chỉ c̣n khoảng cách dài bằng hai ngọn cây, tôi sẽ đến đỉnh ghềnh. Tôi lại chạy, lại gào tên Mai, ngă chúi xuống mặt đập vào đá cứng. Nhổm lên,  tôi cắm đầu lao ḿnh về phía trước, miệng vẫn gào.

`` Mai ơi! Anh đây! ``

Gió trên đỉnh ghềnh hú tiếng gào rú man rợ. Mai đâu? Nàng không đáp. Chỉ có tiếng gió hú, chỉ có tiếng tôi thất thanh gọi tên nàng, tiếng đập vào vách đá dựng quanh vọng lại, ma quái, vô vọng.

Tôi đứng mé ghềnh nh́n xuống. Trăng dát vàng trên mặt biển long lanh mang huyền thoại có cái Đẹp cứu rỗi đây. Trăng đêm nay, viên măn. Gió cất cao, lồng lộng. Đám mây từ phía tây bay tới. Cú rúc lên. Dăm cánh vạc trốn gió vạch lên không trung những ṿng tṛn lượn lờ màu trắng bạc vẽ  tên bài phóng sự ‘’Nơi chết trong cái Đẹp cứu rỗi’’ thành chữ trước khi mây đến che trăng.

Gió cứ thổi, mây cứ bay cho đến khi trần gian  đen kịt mầu mực, mầu của vực sâu, vực có  sức hút không cưỡng lại được. Vực ph́nh ra phủ cho đến bao la, trong vực không c̣n năng lượng sinh - diệt. Hết tiến hoá, hết luân hồi. Chỉ c̣n vang vang ở ngoài cái lỗ đen khủng khiếp kia những tiếng cười không bao giờ dứt.

 

 

 

đoạn 2

 

23

Tôi choàng dậy, ṿng tay ôm, nhưng cạnh tôi là một khoảng trống vắng không có hơi người.  Đêm lặng. Tôi khẽ gọi, em ơi, nhưng Mai không trả lời. Ngồi lên,  tôi choàng thêm áo khoác rồi  bước ra ngoài pḥng. Cửa quán trọ mở. Hai căn pḥng  mé hiên cũng mở, ánh trăng hắt vào trắng đục một góc nền nhà.

Trên bàn, một con dao cắm, lưỡi sắc lạnh. Chuyện ǵ? Tôi hoang mang. Ngủ say như chết, tôi tỉnh dậy trong thế giới nào đây?  Tôi cất tiếng gọi bà chủ quán. Rố tôi  cất tiếng gọi Mai. Lắng tai, tôi  chỉ nghe thấy tiếng côn trùng xung quanh. Tiếng ễnh ương uồm uộp ven ao. Và tiếng gió vi vút từng cơn thổi về phía núi. Rút con dao khỏi mặt bàn, tôi vuốt lưỡi dao, tay buốt lạnh. Tôi bước ra ngoài. Tôi lại gọi. Vẫn chẳng có tiếng người hồi đáp. Trăng treo ngay đỉnh trời, như một cái gương tṛn trĩnh, trong vắt, lơ lững trên đầu. Đêm nay, tôi nhớ, là đêm trăng viên măn. Cái Đẹp ghềnh V cũng thế. Tôi thót bụng, gọi tên Mai, tiếng gọi vang lên khiến dăm con chim đậu trên cành cây mọc bên bờ ao túa lên vừa bay vừa kêu quang quác.

Từ bờ ao phía bên kia hàng hiên, Mai hiện ra. Nàng bước về phía tôi, mặt nhợt nhạt, môi nhếch cười gượng gạo. Khi đến bên, nàng run rẩy. Tôi choàng lên người nàng chiếc áo khoác, tay ch́a con dao, nói khẽ :

`` Xem này, con dao cắm trên bàn. Và chẳng thấy bà chủ quán đâu!``

`` Anh ngủ say, bà ấy về  rồi lại đi rồi…Có lẽ theo ông Thày lên ghềnh! ``

Ngạc nhiên, tôi hỏi. Mai chậm răi nói cho tôi câu chuyện nàng nghe được đêm nay. Nàng co người, nước mắt rơm rớm, thuật  lại những bước ngoặt oái oăm đưa định mệnh của ông Thày và bà chủ quán vào bước đường cùng. Ôm nàng, tôi lập lại câu chuyện với ông Thày, vạn vật vô thường trong những xoay vần trùng trùng duyên khởi, và có những ngẫu nhiên như cái đập khẽ của một cánh bướm bờ đại dương bên này là nguyên nhân tạo ra một  trận cuồng phong bờ đại dương bên kia.  Chấp nhận vô thường, cái ta là sẽ không chỉ là ta nữa. Cứu rỗi, là giải thoát ṿng u mê mộng mị của cái ta cứ tưởng ta có mà thật ra là không, hiểu ra lẽ uyên nguyên vô ngă để thôi sân si đắm đuối ...

Mai ngắt lời tôi, bảo em vẫn chưa hiểu ǵ.  Quay nh́n vào mắt tôi, nàng hỏi, giọng ngậm ngùi :

         `` Chuyện t́nh giữa ông Thày và bà chủ quán như thế, làm sao anh bảo được là t́nh yêu cứu rỗi như trưa hôm qua?``

Tôi không biết phải nói ǵ, lúng búng:

         `` Chuyện cứ như là chuyện tiểu thuyết...`` 

Mai lại hỏi, rất nghiêm trang :

         `` Thế chuyện chúng ḿnh, có phải chuyện tiểu thuyết không? ``

Lần này, quả t́nh bối rối, tôi không biết phải trả lời thế nào. Quăng đời vừa qua chợt hiển hiện, từ  khi tôi vào Sài G̣n lăn lội với công việc tư vấn kinh doanh, gặp một người kỹ nữ - người tôi chỉ  đ̣i nghe  ngâm thơ và khẩy đàn thập lục -  cho đến lúc nàng không thiết sống khi mẹ nàng qua đời để rồi, cám cảnh, tôi  xin nàng về làm vợ. Cuộc sống lứa đôi của chúng tôi an lành, thậm chí hạnh phúc, cho đến lúc tôi  phẩy tay  buông thả mọi chuyện phù du vật dục, đắm ḿnh vào chữ nghĩa tôi tin mới thực sự có khả năng cứu rỗi con người.

Nhưng tôi ơi, Lời không có cái Đẹp, sự cứu chuộc cũng tuyệt vô âm vọng như bông hồng ném xuống vực sâu. Cái Đẹp, mi là chi? Lại thêm một truy lùng trong ngóc ngách trận đồ bát quái u u minh minh. Cho đến trưa hôm qua, tôi ngộ ra, kêu lên chỉ t́nh yêu mới có khả năng cứu rỗi.  Và đêm nay nghe Mai kể lại chuyện t́nh ba mươi năm bỗng tan vỡ như bọt nước nàng vừa chứng kiến, hỏi làm sao t́nh yêu cứu rỗi được th́  tôi lảng chuyện đánh một câu vô thưởng vô phạt ``chuyện như chuyện tiểu thuyết ``.

 Im lặng, tôi nghe Mai tiếp, giọng từ tốn :

         `` Thấy mảnh giấy anh ghi anh đi t́m cái Đẹp, em biết anh đi đâu. Sợ anh quẫn, em đi theo…Anh có biết không, sau khi mẹ em mất  em nào muốn sống thêm làm ǵ. Không có anh, có lẽ em đă tự tử. Chính anh khiến em tiếp tục cuộc sống, và thấy ít nhiều ư nghĩa sống qua tiết điệu những bài thơ em ngâm, trong tiếng đàn thập lục em gẩy. Em nghĩ, một cách đơn sơ, đó là cái Đẹp…Cái Đẹp đó cứu rỗi em, nhất là khi cô đơn!``

Nắm tay Mai bóp nhẹ, tôi nghĩ về ḿnh, chua xót :

`` C̣n Lời, từ ư thức cái Đẹp, là chuyện của những  kẻ tự cho ḿnh cái chức năng chuyển cái Đẹp qua thời gian, qua không  gian. Có thể  chuyện này chỉ huyễn hăo, không hiểu ra tất sẽ chết ngộp trong bế tắc…``

Mai quàng tay ôm tôi, nhỏ nhẹ :

         `` Em biết…Lời không  cứu rỗi. T́nh yêu cũng không cứu rỗi! Nhưng con người  vẫn sống, lắm khi sống trong những hoàn cảnh thật ngặt nghèo! Đời sống, tự thân đă là cứu rỗi những con người đang sống rồi!``

Mai ngừng nói, nh́n sâu vào mắt tôi :

`` Bây giờ, có một  chuyện quan hệ em chưa nói cho anh nghe…``

 Giọng có nước mắt, Mai nghẹn ngào :

         `` Em tắt kinh được hai tháng, đợi cho chắc mới báo anh…``

Chồm lên, tôi ôm xiết lấy Mai, lắp bắp :

         `` Thế hả, thế hả…``

Mai  đưa tay lên lau mặt tôi nḥe nhoẹt nước mắt, miệng cười :

         `` Anh muốn con trai hay con gái nào ?``

A, sự sống. Sự sống xuyên thời gian qua truyền giống. Sống là bản năng hay c̣n là cái ǵ huyền diệu hơn nhưng chưa thành Lời? Tôi không rơ. Nhưng tôi biết, động cơ  muôn đời  của sự sống là t́nh yêu. Hiểu nghĩa rộng. Hay hiểu nghĩa hẹp cũng được. Mặc dầu nói t́nh yêu cứu rỗi không hẳn là chính xác.

Cúi xuống áp tai vào bụng Mai, tôi t́m nghe những âm thanh của một mầm sống may mắn mới trổ hoa trong thế gian. Sống, có những giây phút hạnh phúc, có những giây phút đau khổ. Cứu rỗi, có phải là ta tự giải thoát khỏi cái khổ tạo từ cái ta mộng mị phù du nhưng cứ u mê đắm ch́m trong tham, sân, si ?

Tôi gượng cười, th́ thào đáp câu Mai hỏi lúc năy mà tôi c̣n nợ: 

`` May quá em ạ, chuyện chúng ḿnh cũng là chuyện tiểu thuyết !``

Chuyện tiểu thuyết này thuộc loại kết có hậu. Dẫu tôi biết loại kia - loại làm rơi những giọt nước mắt khéo dư ra khóc cho đời - chẳng phải lúc nào cũng thừa thăi.