Chet-3

 

Chết – 3

Một cuộc thăm ḍ của CSA, đăng trong báo Sud-Ouest ngày thứ bẩy 30/10/2010 cho biết : 94% người Pháp tán thành việc công bố một luật cho phép bác sĩ giúp bệnh nhân chết một cách êm dịu trong một số trường hợp, thí dụ như khi họ mắc bệnh đau đớn không thể cứu chữa.

Hiện nay, chỉ có vài nước ở Châu Âu cho phép làm điều ấy trong một số trường hợp nhất định. C̣n lại, người ta cho phép giết người, tra tấn người (trong chiến tranh chẳng hạn) nhưng cấm con người giúp nhau chết một cách êm dịu. Cứ bắt nhau đau khổ tới cùng trước khi tắt thở. Thường là v́ lư do tôn giáo : một Đấng Tối Cao nào đó đă ban sự sống cho ta (đúng hơn : cho ta vay), ta không là chủ nhân của nó, không có quyền hủy diệt nó. Ngày nào Đấng Tối Cao cho phép, ta mới có quyền trả nợ và Đấng Tối Cao sẽ thưởng cho ta một mẩu Thiên Đường (Giời ơi ! sao cha mẹ nỡ đặt tên Đường cho ta ? Hè hè…) Ngay Phật tử coi đời là bể khổ t́nh là dây oan cũng ít ai cho phép hoặc khuyến khích tự tử : cứ phải khổ đến chết để trả nợ kiếp trước ? Kiếp trước nào, bố ai biết được ! Nhưng trong kiếp này, phải trả nợ cho những ai, đôi khi, quá rơ ! Và không đáng !

Đúng là chết cũng như yêu là những món không thể cho phép con người làm chủ được, ngay cả cái chết hay t́nh yêu của chính ḿnh. Bởi v́ ? Bởi v́ chấp nhận cho nó làm chủ những điều ấy th́ không c̣n cách nào làm chủ nó được. Thế thôi. Hè hè…

Đă sống, phải chết, ai cũng biết. Chỉ c̣n điều này đáng kể : giúp nhau sống cho ra người, chết cho ra hồn, càng ít khổ đau càng tốt. Cho phép và giúp con người làm chủ đích thực, một cách nhân bản có kiến thức, ư thức và có t́nh, sự sống chết của ḿnh, là một bước tiến của văn minh, của nhân giới, thế nào cũng có ngày nhân loại sẽ vươn tới. Nếu, trước đó, nó chưa tiêu vong. Hè hè…

Không yêu th́ chết, dù chưa cần phải chôn ngay. Nên cho phép con người yêu nhau như nó muốn chăng ? Ối giời ơi, ta sợ lắm, không dám có ư kiến. T́nh yêu không thèm là một khái niệm cá nhân. Chí ít nó đ̣i hỏi hai con người thực t́nh tha thiết nhau. Như Orphée và Eurydice, Tristan và Yseult, Roméo và Juliette, Kiều và từ Hải, e tutti quanti. Nhưng nó đ̣i hỏi hơn nhiều : xă hội của một nền văn hoá, cả loài người. V́ nó bất diệt, ít nhất khi loài ngườ́ c̣n tồn sinh với tính cách người, xă hội đành chịu đựng  nó trong dạng trừu tượng dưới h́nh thái nghệ thuật, văn chương hay… tán dóc. Hè hè… Ngoài ra, uưnh chết bỏ.

Không biết đến ngày nào người đời mới biết cho phép ta chết yên ả như ta muốn ?

Không biết đến ngày nào người đời, kể cả ta, mới biết cho phép ḿnh yêu đằm thắm như ḿnh muốn, trước khi… chết ?

Hè hè…

 

2010-10-30