Kiêu

Kiêu ?

Bạn trách ta kiêu v́ cách ta ứng xử trong cuộc sống thường ngày không khớp với quan điểm, bối cảnh sống, cảm nhận, phong cách ứng xử của riêng bạn, của nhiều người.

Ta ghi nhận. Ta xin lỗi. Và ta tội nghiệp ḿnh. Ôi, người đời chỉ thế thôi sao ?

Bạn "có" lư. Chỉ có lư thôi.

Ta thua người đời ở đó : ta lỡ yêu thơ văn nghệ thuật. Yêu là điều phi lư nhất ở đời, hôm nay. Đểu thế.

Bạn "có" lư. Bạn chắc bạn cũng có t́nh không ?

Thôi ta đành vậy.

Ta rất kiêu, khổ quá mà, ta không kiêu trong những chuyện ấy. Để làm ǵ ? Để đi tới đâu ? Với ai ?

Ta tư duy khác trong vấn đề giới hạn này. Ta có bối cảnh sống và hành động khác, ta ứng xử khác.

Khác thế nào đi nữa, ta vẫn muốn làm người ở đời nay và ta biết, không thể làm được ngoài bạn, ngoài người đời. Thế thôi.

Điều ấy không ngăn cản ta cảm và "hiểu" người khác có thể cảm và "hiểu" khác ta. Khả năng đó, ta đă từng viết, là khả năng văn hoá của con người. Và ta đă từng khẳng định : con người là một con vật văn hoá.

Ta chỉ kiêu và rất kiêu trong một số vấn đề ở một hoàn cảnh nhất định.

Ta kiêu đối với một số chuyện ta chưa hiểu được và trong hoàn cảnh toàn bộ kiến thức ta có hay đang t́m hiểu không cho phép ta hiểu.

V́ thế, dù yêu Descartes, Kant, Hegel, Marx, Sartre, và vài vị khác "già hơn", "trẻ hơn", "hiện đại" hay "hậu hiện đại" hơn, e tutti quanti, đến nay ta vẫn không thể yên tâm sống nhờ tư duy theo kiểu của họ. Thế th́ quá kiêu, đúng không ? Đành vậy. Nhưng thế cũng là làm người, dù mù mờ, như một câu thơ của bố ta khi dịch lại một tác phẩm cũ rích, Chinh phụ ngâm :

Trượng phu đứng ở trên đời

Phải làm như vậy, than ôi ! mới là

Theo ta, thơ nhất, người nhất, ở hai từ "than ôi", "hăo" nhất ở hai từ "mới là".

Ta chẳng muốn ǵ cả. Nhưng ta vẫn c̣n khả năng than ôi ! với đời. Và đó có thể đời ta khi ta gục xuống ! Hè hè…

2012-04-14