Quyền lực chính trị

Xưa kia, ta ngây thơ nghĩ rằng mọi quyền lực đều tập trung, có chủ, gắn với tên một vài người. Mediaphim ảnh cũng dạy ta điều ấy.

Nghiệm sinh của ta ở thế giới Tư-bản PhuLăngXa đă cho ta hiểu : không hẳn thế ; quyền lực chính-trị trong thế giới Tư-bản, trên đời ta, là một quyền lực vô danh, vô diện, vô nhân. Do chính con người tạo ra. Marx nói thế, ta đồng ư. Cho tới ngày con của người tự biến thành người, nhân tính của nó ở đấy. Tư duy triết đích thực cũng chỉ cần dám trụ ở đấy thôi. Hè hè..

Quyền lực chính trị có thể áp đảo thời cuộc, đời ta.

Nó không thể áp đảo măi khả năng làm người của con người ở bất cứ thời đại nào, trong bất cứ bối cảnh nào.

Ta "khác" Marx và ta "trung thuỷ" với Marx ở đó : muốn làm người, phải hiểu thân phận làm người ở thời đại của chính ḿnh[1], tự nguyện gánh nó và… làm cái đéo ǵ đây ?

Đọc quyển I "Bên thắng cuộc", một tựa rất ăn khách, ta dị ứng, ta học "thêm" điều này : phải chăng, có lúc con người, v́ đủ thứ chính đáng, thèm thắng cuộc đến chết và "thắng cuộc" chỉ như thế ấy thôi.

Câu thơ của Nguyễn Duy hay, khớp một ư của Bertolt Brecht. Nên làm người từ ư thức đó.

Nhưng không thể làm người như thế thôi.

2012-12-19



[1] c̣n gọi là Lịch Sử hay quy luật khách quan ǵ đó, và, ở Ziao Chỉ Quận gọi là lư-lịch.