Suy luận biện chứng – 1

Ta vốn quen suy luận bằng chữ nghĩa.

Hai nền giáo dục Ziao Chỉ và PhuLăngXa trực tiếp và gián tiếp nặn ra ta kiểu ấy.

Do đó, bản thân ta nghĩ thế là đủ, đúng, sâu sắc nhất.

Nhưng có khi đọc sách, chính lúc muốn hiểu rõ ràng, chữ nghĩa như vùi dập lý trí ở ta, ta bỗng cần một hình ảnh thô sở để hiểu người khác.

Ta thừa biết : để lừa đời, có gì hơn hình ảnh ? Nhất là những hình ảnh biểu hiện những mô hình tư duy chung.

Nhưng ta cũng biết : một biếm họa, khi đạt mức nghệ thuật, là một lời người không văn bút nào vượt được.

Cứ như vẻ đẹp của một người đàn bà : tán đến mấy cũng thế thôi, phải nhìn tận mắt, may ra mới cảm được.

Vẻ dâm của một người đàn bà cũng vậy : chưa ôm, chưa thể biết được, chưa tin là có thực.

Chắc chắn ? người đời với ta, chữ nghĩa cũng như xác thịt, cũng thế thôi.

Chữ nghĩa cần thiết để tư duy. Nhưng cũng chỉ là một yếu tố của tư duy thôi.

Phần còn lại, thể hiện với nhau bằng cách gì ?

Hành-động. Dù vô ngôn.

2012-12-27