Tâm huyết

Nhân đọc : http://www.diendan.org/nhung-con-nguoi/nha-van-bui-ngoc-tan-qua-doi

 

Phải có tâm huyết mới đeo theo lư tưởng cách mạng tới cùng. Đáng sống và đáng chết.

Dồn tâm huyết đến chết vào bất cứ lư tưởng nào, dù cách mạng, quả đáng thương.

Đáng thương hơn, chỉ có kẻ chưa hề có lư tưởng. Vóc người đó, dường như càng ngày càng phổ biến trong cuộc sống hàng ngày hôm nay ? Kinh hoàng…

Tôi cảm và hiểu điều ấy. Tới nay, tôi không sống an vui được khi tôi không c̣n lư tưởng. Có thể, tôi chỉ là một vóc người của quá khứ. Ở đây, sương khói mờ nhân ảnh ? Đành vậy.

Lư tưởng chỉ tưởng. Rất cần thiết để làm người. Nhưng không đủ. C̣n thiếu chí ít hai điều này : tinh thần khoa học và đạo đức làm người. Gọi là nhân t́nh có lư trí cũng được.

Có lẽ Bùi Ngọc Tấn hơn Tố Hữu ở đó. Chàng đă sống hết ḿnh với tưởng của ḿnh, nhưng không hề cho phép tưởng đó trói ḿnh, đ̣i hỏi nó phải hiện thực, hiện sinh.

Thời trai tráng, nằm tù, Tố Hữu từng có vài câu thơ đáng nhớ. Rồi ông làm quan Cộng Sản Ziao Chỉ. Viết vè, không ai bằng, tuy đâu đó cũng có vài câu thơ đích thực, ít nhất đối với thằng chẳng hiểu biết ǵ về thơ như tôi.

Lâu sau khi không c̣n ai thèm đọc thơ hoặc vè của Tố Hữu (tội nghiệp quá, và có mặt hơi bất công, nhưng, tổng hợp một đời làm thơ và hành-động của Tố Hữu, thật đáng kiếp), vẫn c̣n người đọc văn Bùi Ngọc Tấn để suy ngẫm về thân phận làm người và tương lai của chính ḿnh.

Văn chương là như thế.

2014-12-18