Viết v́ ai ?

Viết, rất dễ. Ḿnh nghĩ ǵ, cảm ǵ, cứ viết. Ḿnh viết v́ ḿnh.

Khốn nạn thay, ḿnh đă viết th́ ḿnh đă muốn tha nhân đọc. Tha nhân không là ḿnh, không cảm và nghĩ như ḿnh trong đủ thứ lĩnh vực, hoàn cảnh nhân sinh, dù tha nhân đồng ngôn ngữ với ḿnh.

Viết không là ban bố cho bất cứ ai, bất cứ ǵ : họ có thèm đâu ? Họ đọc sách hay oép để đốt thời gian hoặc t́m kiến thức. Đốt thời gian, thiếu ǵ sách ? T́m kiến thức có khó ǵ ? Kiến thức lưu trữ trong Google, tuy phải sàng lọc, nhiều hơn kiến thức của ta lắm. T́m một con người chăng ? Cũng có thể.

Vậy, viết và mong có người đọc và thông cảm là ăn mày tha nhân mở một cửa ḷng cho ta vào nhân giới. Chẳng dễ tí nào. Phải biết bỏ ḿnh một tí, tự đặt ḿnh vào thế cảm nhận và tư duy đời của tha nhân. Nghiệm sinh của người ấy thế nào ? Ta không biết. Chỉ có thể tin ở giáo điều này : mọi con người đều có chiều kích nghệ thuật. Thế thôi. Đến chết ai ai vẫn cần, vẫn thèm yêu.

Những ai hạ bút v́ tưởng tượng rằng minh ǵ để cho tha nhân, về mặt t́nh cảm, lư trí, đạo đức, có thể mơ hăo ở điểm này : ḿnh chừa hề có khả năng cho tha nhân bất cứ điều ǵ khi ḿnh chưa hề thèm nhận của ai bất cứ điều ǵ.

2015-08-15